Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 384

Sông núi trên thế giới như huyết mạch của cơ thể con người, chằng chịt đan xen trên đại địa.
Dưới một ngọn núi cổ xưa, khí tức trầm trọng bỗng nhiên dâng lên, vách đá vỡ vụn, lộ ra một đôi mắt cực lớn, giống như khảm nạm ở bên trong núi.
"Sơ Vương Tế rốt cuộc cũng sắp bắt đầu, lần này bất đồng với dĩ vãng, thủ đoạn của nhân loại quả thật đáng sợ, chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được tới ngày này." Đôi mắt kia nhìn chăm chú phương xa, phát ra tiếng gào thét.
"Trong nhân loại có thiên tài kinh tài tuyệt diễm!"
Ở trước núi cổ, một con hổ toàn thân bốc lửa cất bước đi ra, ánh mắt nó thâm thúy, miệng nói tiếng người, có khác biệt rất lớn so với yêu thú trong dĩ vãng.
"Bọn hắn không bị ràng buộc bởi tất cả pháp tắc giáo điều, ở trong ánh sáng, nhìn chằm chằm vào bóng tối, bởi vậy mới có thể truyền thừa Hỏa Chủng, tiếp diễn đến nay." Yêu hổ bốc lửa khẽ nói, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Trước kia Hoắc Pháp Vương mở ra Sơ Vương Tế, mục đích chính là vào ngày này, ba ngàn năm, y có lẽ có thể đạt được ước muốn, siêu việt Lâm La Thiên."
"Vượt ngang thời không đối chiến với nhau, hai người này..." Yêu hổ bốc lửa phát ra tiếng thở dài.
Thiên phú của nhân loại không sánh bằng yêu thú, nhưng tiềm năng của bọn hắn thực sự rất đáng sợ, ai cũng không biết, ở bên trong những đứa trẻ yếu ớt kia, sẽ có người nào có thể có vào một ngày nào đó trưởng thành biến thành cao thủ cái thế đỉnh thiên lập địa, cường đại đến mức làm cho yêu thú nhất tộc cũng phải kinh hãi kiêng kị.
Cứ thường cách một đoạn tuế nguyệt, trong nhân loại tất nhiên sẽ xuất hiện tồn tại có thể náo động phong vân, chói lọi tuế nguyệt.
Bọn hắn như sao lớn lấp lánh, chiếu rọi trường không, soi sáng phương hướng tương lai cho thế hệ mai sau.
Ba ngàn năm trước, hai nhân vật vĩ đại nhất, Lâm La Thiên cùng với Hoắc Pháp Vương chính là như thế.
Lâm La Thiên đi đến cuối trời, tìm được chân tướng vạn vật, danh xưng là đệ nhất cường giả dưới tinh không.
Hoắc Pháp Vương tru diệt hết thảy đạo thống dị giáo, trấn áp truyền thừa Linh Sơn, mở ra Sơ Vương Tế, danh xưng là dị năng giả vĩ đại nhất trong lịch sử Quang Minh Điện.
Hai người này xuất hiện khiến cho lịch sử nhân loại trải qua mấy lần tuyệt tự lại một lần nữa toát ra quang mang vinh quang, đồng thời ảnh hưởng hậu thế dài đến hơn ba ngàn năm.
Ở bên trong đoạn tuế nguyệt này, cao thủ nhân loại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, giống như những ngôi sao lớn tỏa sáng trên bầu trời đêm vĩnh hằng.
Trăm năm qua nổi danh nhất, chính là Thập Nhị Vương Tọa, Tiểu Võ Vương.
Chính là bởi vì những tiền bối kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên này, khiến cho Hỏa Chủng nhân loại tiếp diễn đến nay, yêu thú nhất tộc cũng rốt cuộc không còn có thể chưởng khống đại địa giống như xưa kia.
Hiện nay Sơ Vương Tế bắt đầu, càng là tượng trưng cho nhân loại có người kế tục, hạt giống mới sắp nảy mầm trưởng thành.
"Sơ Vương Tế...nhìn xem nhân loại có thể phách lối đến khi nào...phương tây..."
"Nói cẩn thận...ở trong khắp cái thiên hạ này đều là tai mắt của nhân loại."
Ngọn lửa quanh người yêu hổ bốc lửa run rẩy, thu liễm ánh mắt, quay người đạp vào thâm sơn, biến mất không thấy gì nữa.
Tảng đá lăn xuống, che lấp con mắt khổng lồ kia một lần nữa.
...
Trong cổ miếu hoang dã, củi khô đang cháy mạnh, một vị lão giả cùng với thiếu nữ ngồi ở trong miếu sưởi ấm.
Hai người này chính là hai người Vương Khung gặp ở bên ngoài La Vương Thành hôm đó.
Nghe tiếng chuông, sắc mặt của lão giả cứng lại, không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài miếu.
"Sơ Vương Tế...lại là một năm Sơ Vương Tế..." Lão giả khẽ nói, thần sắc vô cùng cô đơn.
"Gia gia...người lại nghĩ tới chuyện cũ rồi?" Thiếu nữ không nhịn được nói.
Lão giả thu hồi ánh mắt, lông mày run rẩy, thản nhiên nói: "Khi già đi, sẽ luôn nghĩ về những chuyện trước kia."
Thiếu nữ đứng dậy, ôm bả vai của lão giả, ngạo nghễ nói: "Gia gia không có già, gia gia là người lợi hại nhất thiên hạ."
Lão giả cười khẽ không nói, trong mắt vẫn như cũ lộ ra một tia hồi ức.
Thiếu nữ nghe tiếng chuông, không khỏi nói: "Nghe người ta nói Sơ Vương Tế Quang Minh Học Cung là một lần thịnh hội khó gặp, những thiên kiêu trong thiên hạ tụ tập, thật sự muốn mở mang kiến thức một chút."
"Không có gì đáng xem đâu, rất nhàm chán." Lão giả hững hờ nói.
Nhãn tình của thiếu nữ sáng lên: "Gia gia đã từng thấy sao?"
Lão giả có một chút dừng lại, nhìn đống lửa trước người, thì thào khẽ nói: "Một năm kia...ta...chính là Sơ Vương..."
Dưới ánh lửa, thiếu nữ che miệng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
...
Đêm dài, tại hậu sơn Võ Viện.
Dưới ánh trăng, gã béo mặc quần áo luyện công rộng rãi, từng hạt lớn mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống, thân thể chập trùng kịch liệt, hơi nóng quanh người giống bốc lên, mơ hồ phát ra thanh âm gào thét.
Toàn thân gã phát ra khí thế bạo ngược, cho tới bây giờ cũng chưa có tản mát ra khí tức đáng sợ như thế.
Nơi xa, Bạch gia chậm rãi đi tới, con ngươi ngưng lại, lẳng lặng nhìn gã.
"Cuối cùng vẫn phải đối mặt với ngày này."
Gã béo chống hai tay trên mặt đất, chỉ có tiếng thở dốc.
"Ngươi nên biết rõ vào ngày ngươi được nhặt về như cô nhi kia, ngươi không trốn được." Bạch gia nhẹ nhàng ma sát móng lừa, thờ ơ nói.
Gã béo siết chặt hai tay: "Ta ngược lại là ước gì chính mình mãi là La Tam, con trai của chủ tiệm thịt."
Lời nói lạnh lùng vang vọng dưới đêm trăng, Bạch gia ngưng ánh mắt lại, nhìn gã béo, thần sắc trở nên hờ hững.
"Trong lòng ngươi biết rất rõ...sớm muộn cũng sẽ có một ngày trở lại nơi đó ..."
Thân thể của gã béo run lên, cắn môi phun ra ba chữ.
"Quang Minh Điện!"
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận