Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 463

"Độ tiến hóa rất cao, cơ hồ đã sắp ngưng tụ ra 'Vương Huyết'.
Trong đêm tối, một vị thiếu niên đi tới, nghênh đón ánh trăng.
Ở trước mặt đầu yêu thú này, y nhỏ bé giống như chó mèo, nhưng mà khí tức phát tán ra trên người hắn lại như khói lửa vạn trượng, liên lụy tâm thần.
Đầu yêu thú kia nơm nớp lo sợ ở trước mặt y, lộ ra một chút sợ hãi từ trong xương cốt.
"Các ngươi xé bỏ hiệp nghị, tất nhiên sẽ dẫn tới nộ hỏa của phía trên." Yêu thú quát lớn, nó mở miệng nói tiếng người, trong mắt bộc phát ra hung lệ sau cùng.
"Sinh linh nhỏ yếu, không xứng tồn tại ở thế gian." Thiếu niên khẽ nói, cánh tay của y như là đao phong, trực tiếp chém đứt ngang hông yêu thú cực lớn.
Ầm ầm! Vách đá dựng đứng sụp đổ, bên trong máu tươi, hài cốt yêu thú kia bỗng nhiên sụp đổ, huyết khí bốc lên như khói, tản mát phiêu linh ở bên trong gió mạnh.
"Thật thảm thương, nhỏ yếu mà vô tri."
Thiếu niên khẽ nói, y dạo bước đi tới, tìm tòi một phen ở bên trong máu thịt, cuối cùng lấy ra một khối tinh thể như là trái tim, màu đỏ tươi như máu, hiện ra dị sắc, trong nội bộ mơ hồ có khí lưu màu vàng óng đang cuộn trào.
"Độ tiến hoá đã rất cao, chỉ thiếu chút nữa liền có thể ngưng tụ Vương Huyết." Thiếu niên nhìn tinh thể kỳ dị trong tay, thì thào tự nói.
"Chỉ tiếc là, một bước này chính là ngày đêm khác biệt, giống như lạch trời..."
Nói xong, thiếu niên ném tinh thể kỳ dị kia vào bên trong Hỏa Giới.
"Tố Huyền Chân, không ngờ được lại để cho ngươi vượt lên trước một bước."
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Tố Huyền Chân ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời, một vị thiếu niên trạc tuổi y bay tới.
Người này chưa đạp vào cảnh giới Dung Khí, lại có thể ngự không phi hành, đủ thấy thực lực cao thâm, năng lực đặc biệt.
"Mạc Bất Phàm, ngươi nên biết rõ, bằng vào thực lực của ngươi là không thể tranh nổi với ta." Tố Huyền Chân thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Thần sắc của y bình thản, nhưng mà bên trong ngôn ngữ lại lộ ra tự tin cùng với uy thế vô biên.
Mạc Bất Phàm lạnh lùng nhìn y, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
Quả thật như vậy, ở bên trong đệ tử Quang Minh Điện thế hệ này, Tố Huyền Chân cũng được coi như là dị loại, theo lời đồn, vào trước khi y tiến vào Quang Minh Điện, cũng đã thu hoạch được một loại nào đó đạo thống truyền thừa Linh Sơn, thiên phú cực cao, khó có thể tưởng tượng, không cần trải qua ngoại môn, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.
Lần này, ở trong những người tiến vào bên trong Phế Thổ, thực lực của y càng là có một không hai quần luân.
Coi như là Mạc Bất Phàm gã, ở trước mặt y cũng đều phải thấp hơn một đầu.
Có thể nói, sự cường đại của Tố Huyền Chân là không thể đuổi kịp.
"Ta tới là để nói cho ngươi biết, cái chết của Sát Mạch Hàn đã có một chút manh mối." Mạc Bất Phàm lăng không đứng ngạo nghễ, trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, trong mắt gã lóe lên một vệt sát ý nồng đậm.
Gã mặc dù cũng không có bao nhiêu giao tình với Sát Mạch Hàn, nhưng thân là đệ tử Quang Minh Điện, uy nghiêm của bọn hắn là không thể khinh nhờn, cái chết của Sát Mạch Hàn càng giống như là một loại khiêu khích, khiêu khích uy nghiêm của Quang Minh Điện.
Hành vi đại nghịch bất đạo như thế là không thể dung thứ được.
"Bằng vào thực lực của y, ai cũng có thể giết chết y." Tố Huyền Chân thờ ơ nói.
Mạc Bất Phàm hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ngươi không nên quên thân phận của chính mình, vinh quang của Quang Minh Điện cao hơn hết thảy."
"Thực lực mới là căn bản của hết thảy." Tố Huyền Chân nhìn cũng không nhìn, xoay người sang chỗ khác, đi về hướng bão cát đầy trời nơi xa.
"Tố Huyền Chân...ngươi quá cuồng vọng..." Trong mắt Mạc Bất Phàm lóe lên một chút giận dữ.
"Mảnh Phế Thổ này...là bãi săn của ta." Giọng nói của Tố Huyền Chân chậm rãi vang lên, bình tĩnh không lay động, cuối cùng bị bão cát đầy trời bao phủ.
"Ý chí của y sẽ không bị dao động." Đột nhiên, bên trong hư không, một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.
"Thật sao? Đừng quên, nơi này chính là Phế Thổ, cất giấu yêu thú chân chính." Mạc Bất Phàm cười lạnh nói.
"Tố Huyền Chân, y kế thừa di sản của Huyền Thiên Kiếm Tông, tổ sư của môn phái này đã từng cầm kiếm cho Lâm La Thiên, cơ duyên y thu hoạch được, là nằm ngoài sức tưởng tượng của ngươi." Giọng nói lạnh lùng lại vang vọng một lần nữa.
"Thì tính sao?" Mạc Bất Phàm cười lạnh nói: "Cho dù y lại mạnh hơn, cũng không có khả năng mạnh hơn Diệp Vô Thiên!"
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng trở nên trầm mặc.
Mạc Bất Phàm cũng không nhịn được nhíu mày, dường như trong lúc vô tình đề cập đến cái tên này, khiến cho chính gã cũng đều có một chút cảm thấy hơi khó chịu.
"Đó chính là một dị số, cho dù không có Thiên Vương Pháp Thần Thai, y cũng sẽ là tồn tại mạnh nhất bên trong thế hệ này." Giọng nói lạnh lùng đột nhiên nói.
"Y..." Mạc Bất Phàm cắn răng, trong đầu óc hiện ra một thân ảnh, bá thiên tuyệt địa, như thần như ma.
Đối với đệ tử Quang Minh Điện mà nói, Diệp Vô Thiên là một tòa núi cao không thể vượt qua, thậm chí liền ngay cả di sản của Hoắc Pháp Vương - đệ nhất nhân Quang Minh Điện ba ngàn năm trước, cũng đều lưu lại cho y.
Thiên Vương Pháp Thần Thai, nếu như không phải Sơ Vương Tế xảy ra biến cố, kiện bảo bối này đã là đồ vật trong túi của Diệp Vô Thiên túi.
Có lẽ, y thật sự có thể trở thành tồn tại mạnh nhất thời đại này.
"Chỉ tiếc là...y cũng có kiếp số." Mạc Bất Phàm cười lạnh nói, không biết là đố kị hay là che dấu sự sợ hãi của mình.
"Người người đều có kiếp số, trời sinh vạn vật, kiếp duyên tương sinh, y cũng không ngoại lệ." Giọng nói lạnh lùng nói một lần nữa: "Trước kia có một kẻ mù lòa đã từng bói mệnh cho y, nói y đời này gặp vương gặp nạn, gặp lâm gặp hoạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận