Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 537

Lần này, gã càng là được tổng bộ Quang Minh Học Cung cắt cử, có thể nói là phong quang vô hạn, tràn đầy lực lượng.
Nhưng nam nhân trước mắt này vậy mà mắng gã chẳng bằng con chó ở trước mặt nhiều người như vậy?
"Chết tiệt...quả thực quá nhục nhã." Cung Cửu Cực cuồng hống trong nội tâm, sát cơ nổ vang.
Nhưng gã không phải người ngu, địch mạnh ta yếu, gã cũng không dám biểu lộ ra bất luận bất mãn nào.
"Dám hỏi các hạ có lai lịch gì? Đây là sự tình của Quang Minh Học Cung." Cung Cửu Cực giảm thấp thanh âm nói.
Bốp...
Vừa dứt lời, lại là một bạt tai, Cung Cửu Cực bị đập bay ra ngoài, một nửa gương mặt khác phồng lên cao cao, hình thành đối xứng hoàn mỹ.
Gã phun ra một ngụm máu, hòa với ba cái trắng răng.
Cung Cửu Cực tức giận xen lẫn với sợ hãi, bỗng nhiên ngẩng đầu, bên trong con ngươi tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"Sao...sao ngươi lại đánh ta?"
"Còn dám hỏi lai lịch của ta? Ý của ngươi là muốn trả thù?" Vương Khung cười lạnh nói.
"Ngươi..." Cung Cửu Cực phẫn nộ muốn điên, gã không ngờ được nam nhân trước mắt này còn muốn bá đạo hơn so với gã, không giảng đạo lý.
Cung Cửu Cực sống tại Đế Đô, đã từng nhìn thấy rất nhiều kẻ vô liêm sỉ, nhưng không có một ai giống như Vương Khung, ngay cả thân phận của đối phương cũng không hỏi, xuất thủ tàn nhẫn, bá đạo vô tình, quả thực là vô pháp vô thiên.
Loại người này cùng với người điên liền không có cái gì khác nhau.
Lúc này, những người khác cũng nhìn ngây ngốc, đặc biệt là một số đệ tử Quang Minh Học Cung đi theo Cung Cửu Cực kia, chưa từng nhìn thấy vị sư huynh của chính mình này ăn thua thiệt lớn như vậy.
"Sư...sư huynh, ngươi quen biết cao thủ lợi hại như vậy từ lúc nào! ?" Bên cạnh, một vị tiểu nha đầu thắt bím tóc sừng dê kính sợ nhìn Vương Khung, lôi kéo góc áo của Hồng Thần nhỏ giọng hỏi.
Hồng Thần lộ ra vẻ mặt mờ mịt, vô thức lắc đầu.
"Ta...ta không biết hắn..."
Vương Khung xoay người lại, nhìn ánh mắt nghi hoặc kia, trong lòng đột nhiên khẽ động, nghĩ đến câu chuyện mà lúc trước Long Càn thường xuyên treo ở ngoài miệng.
Vào thời điểm Sơ Vương vừa mới tiến vào ba đại viện, quen biết trước nhất chính là mấy người Long Càn, Cốc Dương, Thẩm Tử Nghê, thậm chí còn kết thành tiểu đội, xông xáo phế tích yêu thú.
Trong đó Long Càn là thú vị nhất, thích đọc các loại tiểu thuyết, thường xuyên kể cho Vương Khung nghe.
Vào thời điểm nhân vật chính trong tiểu thuyết mỗi khi tao ngộ trắc trở kiếp số, đều sẽ thu hoạch được lực lượng và cơ duyên, trong lúc đó, bọn hắn đều sẽ nghe được một câu hỏi đến từ sâu trong linh hồn.
"Thiếu niên, ngươi khát vọng lực lượng sao?" Khoé miệng của Vương Khung hơi hơi nâng lên, có một chút xấu xa hỏi.
"Ta..." Hồng Thần ngơ ngác, còn chưa kịp nói chuyện, Vương Khung cong ngón tay búng ra, Nguyên Khí Trì hơi hơi chấn động, một đạo nguyên khí bay ra, tiến vào trong cơ thể của Hồng Thần.
Ông! Thân thể của Hồng Thần đột nhiên cứng đờ, trong khoảnh khắc, tinh hoa sinh mệnh nồng đậm nở rộ ở trong cơ thể y.
Đạo nguyên khí kia hoà quyện cùng với Hỏa Chủng của y, giống như đổ nước vào dầu nóng, sinh ra phản ứng mãnh liệt.
"A..." Hồng Thần nắm chặt song quyền, ngửa mặt lên trời gào thét, trán của y nổi gân xanh, lộ ra thống khổ to lớn, xương cốt toàn thân rung động kẽo kẹt, giống như bị thiêu đốt.
"Ừm?" Vương Khung nhíu mày.
Loại phản ứng này ngược lại là nằm ngoài dự liệu của hắn, lúc trước vào thời điểm Đường Phi Ngư luyện hóa nguyên khí cũng không có xuất hiện loại biến cố này.
"Sư huynh..." Thiếu nữ buộc bím tóc sừng dê tiến về phía trước, còn chưa chạm vào, liền bị một cỗ khí lưu cường đại đánh bay.
Vương Khung khoát tay, ngăn nàng lại.
"Ta...không muốn chết..." Hồng Thần cắn răng, máu đỏ tươi thấm ra từ trong lỗ chân lông của y.
Đột nhiên, một cỗ khí tức kinh khủng bốc lên từ trong cơ thể của y.
"Đây là..." Ánh mắt của Vương Khung bỗng nhiên co lại, liền cảm nhận được Hỏa Chủng trong cơ thể Hồng Thần lặng yên phát sinh biến hóa, năng lực của y cũng thay đổi theo đó.
Thiên địa linh khí rót vào trong thiên linh cái, hội tụ ở trong đan điền.
Hấp thu thiên địa linh khí, đây là dấu hiệu đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, vào sau khi luyện hóa lực lượng Nguyên Khí Trì, Hồng Thần vậy mà trực tiếp đột phá giới hạn thiên nhân, đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên, thực khí ích cốc, thực lực tăng mạnh.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa kết thúc, sau khi thiên địa linh khí dung nhập vào Hỏa Chủng, vậy mà bắt đầu chuyển hóa.
Giáp mộc, bính hỏa, canh kim, thú thổ, nhâm thủy...
Đột nhiên, thiên địa linh khí hóa thành năm loại khí lưu có thuộc tính hoàn toàn khác biệt, tản ra toàn thân.
Nhục thân của Hồng Thần tăn lên nhanh chóng.
"Ngũ hành Linh Căn! ?" Nhãn tình của Vương Khung hơi hơi ngưng tụ lại.
Hắn không ngờ được Hồng Thần vào sau khi dung hợp nguyên khí, năng lực "Linh Căn" nguyên bản vậy mà trực tiếp tiến hóa, biến thành "Ngũ hành Linh Căn", loại năng lực này có bao nhiêu đáng sợ?
Phải biết rằng thiên địa linh khí ẩn chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần và kinh khủng, nhưng bản thân nó là không có thuộc tính.
Nhưng năng lực của Hồng Thần lại có thể giao phó cho nó năm loại thuộc tính bất đồng.
Năng lực của y sinh ra bay vọt về chất, không chỉ có thể trồng hoa trồng cỏ nữa.
Loại năng lực này một khi được khai phá, sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.
"Loại người này trời sinh phù hợp với Nguyên Khí Trì...nếu như y tiếp tục tu luyện nguyên khí trong cơ thể, có lẽ sẽ có một ngày..." Mắt của Vương Khung sáng rực lên.
Người giống như Hồng Thần quả thực chính là nhân tuyển hoàn mỹ nhất gia nhập Bổ Thiên Công Hội.
Vương Khung xuất thủ hoàn toàn là nhìn bên trên tình cảm hương hỏa ngày xưa, không nguyện ý nhìn thấy đệ tử Xích Long Thành bị người khác ức hiếp, mặt khác, hắn cũng cực kỳ thưởng thức đối với tâm tính của Hồng Thần, khá có hảo cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận