Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 629

Ở trước mặt dị năng giả, người bình thường nhỏ yếu đến giống như sâu kiến.
"Tiêu Tiêu...từ nay về sau, ngươi rốt cuộc không cần đi theo ca ca chịu khổ, không còn có người nào có thể khi dễ ngươi." Trong mắt Lục Ly hiện ra tinh mang.
Y vừa động tâm niệm, liền thi triển ra năng lực thức tỉnh.
Ông! Hỏa Chủng trong cơ thể Lục Ly bỗng nhiên chấn động, vậy mà phân ra một đám lửa trực tiếp bay ra khỏi cơ thể, chui vào bên trong thân thể của Lục Tiêu Tiêu.
Lập tức, trên mặt của Thẩm Tiêu Tiêu lộ ra vẻ thống khổ, huyết dịch cuồn cuộn sôi trào, toàn bộ người xụi lơ trên mặt đất.
Ngay sau đó, trong cơ thể của nàng truyền đến tiếng vang ù ù, một thân tinh khí đều về hướng tụ tập vùng đan điền, tụ tập ở chung quanh đoàn hỏa diễm kia.
Rất nhanh, vùng đan điền giống như hắc ám hư vô kia, một luồng ánh sáng mơ hồ lấp lóe, Hỏa Chủng ngưng tụ, năng lực thức tỉnh.
"Ha ha ha...đây mới thực sự là lực lượng...trên trời dưới đất, ai có thể so sánh cùng với ta! ?" Lục Ly cười to nói.
Ai cũng sẽ không ngờ được, năng lực mà Lục Ly thức tỉnh lại nghịch thiên như thế, so với năng lực miễn dịch của Vương Khung, năng lực của y càng thêm trái với lẽ thường, vậy mà có thể dùng Hỏa Chủng của chính mình làm vật dẫn, nhóm lửa Hỏa Chủng của người khác.
"Ca...thân thể của ta..." Thẩm Tiêu Tiêu quả thực không thể tin được, nàng chưa bao giờ cảm thụ được lực lượng cường đại như thế lao nhanh ở trong cơ thể của mình.
Ông! Thẩm Tiêu Tiêu vô thức chạm vào bàn gỗ tổn hại bên cạnh, cơ hồ trong nháy mắt, bàn gỗ kia liền bắt đầu nứt vỡ, mảnh vụn bay tán loạn, giống như bụi đất.
Biến cố như thế khiến cho Thẩm Tiêu Tiêu giật nảy cả mình.
"Ca...tại sao có thể như vậy?" Thẩm Tiêu Tiêu khiếp sợ không thôi, giống như thỏ nhỏ hốt hoảng, vội vàng đi về hướng Lục Ly.
"Không cần sợ hãi, đây chính là năng lực của ngươi!"
"Năng lực...đây không phải là thứ mà chỉ có tu sĩ mới có..." Thẩm Tiêu Tiêu hơi há miệng nhỏ ra, khó nén vẻ kinh ngạc.
"Nha đầu ngốc, từ hôm nay trở đi, ngươi cũng là tu sĩ nắm giữ năng lực, chúng ta rốt cuộc không cần trải qua thời gian khổ cực, cũng không có người nào có thể tổn thương chúng ta." Lục Ly ôm muội muội, vô cùng tự tin nói.
Trong mắt y tràn ngập ước ao và chờ mong đối với tương lai.
Nắm giữ năng lực như vậy, căn phòng rách nát này làm sao có thể dung nạp được dã tâm của y? Coi như là phiến thiên địa này cũng không dung nạp được.
Một ngày nào đó, y sẽ trở thành tồn tại vĩ đại nhất trong phiến thiên địa này, làm cho tất cả mọi người đều phủ phục ở trước người y.
Trong vòng một đêm, vận mệnh của Lục Ly liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hầu tử tiến hóa thành nhân loại như thể, giống như khác nhau một trời một vực.
Ngày thứ hai, Lục Ly không có xuất môn, mà là ngồi ở trong nhà, yên lặng chờ đợi.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Phanh! Một tiếng nổ mạnh, cửa chính bị đá văng ra, Tiền gia mang theo tay chân thủ hạ trực tiếp xông vào.
Rất hiển nhiên, bọn hắn đã không kịp chờ đợi, hiện tại liền muốn mang Thẩm Tiêu Tiêu đi, dùng thân thể gán nợ.
"Nhóc con, ngươi thật đúng là thức thời, biết ta hôm nay muốn tới, cố ý chờ Tiền gia của ngươi!"
Tiếng cười vang tràn ngập trong căn phòng rách nát không lớn, có vẻ đặc biệt chói tai trong buổi sáng yên tĩnh này.
Bốp bốp...
Tiếng cười chưa rơi xuống, Lục Ly giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người Tiền gia, đưa tay liền là hai cái tát tai, Tiền gia hét thảm một tiếng, cái đầu trực tiếp bay lên cao cao.
Một người bình thường làm sao có thể chịu được lực lượng của tu sĩ, cho dù là một bạt tai, cũng có thể khiến cho gã đầu một nơi thân một nẻo.
Lập tức, trong phòng yên tĩnh như chết, máu tươi lênh láng, thân thể mất đầu, đầu lâu lăn lóc trên mặt đất...sự khủng bố đánh thẳng vào thần kinh của đám người.
Tất cả mọi người bị dọa sợ, bọn hắn giống như đối đãi với quái vật nhìn chằm chằm vào Lục Ly, ngoại trừ sợ hãi, bọn hắn thậm chí không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Thằng nhóc nghèo kiết xác khúm núm, giống như con kiến hôi bị bọn hắn chà đạp kia, trong nháy mắt, vậy mà biến thành một vị Ma Vương, đáng sợ đến mức vượt quá tưởng tượng.
"Ngu xuẩn!" Lục Ly cười lạnh nói.
Nếu là lúc trước cũng coi như thôi, nhưng bây giờ y thần thông đã thành, lực lượng ẩn giấu trong người, đã sớm xưa đâu bằng nay.
Đám cặn bã này lại vẫn dám diễu võ giương oai ở trước mặt y, quả thực chính là tự tìm đường chết.
Bịch bịch...
Một tên sai vặt quỳ rạp xuống đất, đầu như giã tỏi, không ngừng cầu xin tha thứ: "Lục...Lục gia...ngài...ngài tha cho ta đi...đều là tên vương bát đản này bất kính đối với ngài...chúng ta chỉ là làm theo lệnh của gã mà thôi!"
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều quỳ xuống, tràn ngập sợ hãi, điên cuồng dập đầu, động tĩnh kia, toàn bộ mặt đất cũng đều hơi rung động, bụi đất bốc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận