Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 387

Hôm đó, Trần Thiên Hà còn khuyên Vương Khung buông bỏ cừu hận, dùng địa vị của Diệp Thiên giờ này ngày này đã không có khả năng bị rung chuyển.
Không ngờ được, chỉ sau mấy tháng, Vương Khung đã sáng tạo ra kỳ tích khiến cho y cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ngoại trừ Trần Thiên Hà, còn có không ít khuôn mặt quen thuộc, đã từng gặp gỡ tại Hắc Thuỷ Long Cung.
Những người kia nhìn thấy Vương Khung, trợn cả mắt lên, không nhịn được rùng mình một cái.
Bọn hắn không thể quên được tại Hắc Thuỷ Long Cung ngày đó, Vương Khung là điên cuồng như thế nào, không chỉ dọn sạch tất cả bảo vật, liền ngay cả Cố Trường Phong cùng với cao thủ Hắc Ám Giáo Hội cũng đều chết ở dưới tay hắn.
"Tên sát tinh này quả nhiên đã đến, Sơ Vương Tế lần này phải cách xa hắn một chút."
"Nói nhảm, hắn chính là Đồ Phu, Sơ Vương Tế lần này nóng nảy như vậy, mấu chốt nhất là ân oán ở giữa hắn cùng với Diệp Thiên, tất nhiên sẽ chấm dứt ở bên trên Sơ Vương Tế lần này."
"Không biết rõ hai người này ai mạnh hơn một ít, thi đấu cùng với dạng biến thái này, thật là xui xẻo, nhất định sẽ trở thành kẻ chạy theo."
"Cũng không nhất định, hai hổ tương tranh, tất có một bị thương, nói không chừng sẽ có ngựa ô thừa thế xông lên, hái chiến quả."
Đám người khẽ nói, ánh mắt lấp lóe, tràn ngập kính sợ đối với Vương Khung, dù sao thì hiện nay hung danh của Vương Khung đã sớm truyền khắp thiên hạ, mỗi một sự kiện liên quan tới hắn đều đủ khiến cho người cùng thế hệ sùng bái.
Có thể tưởng tượng rằng trong vài thập kỷ tới, cái tên Vương Khung này sẽ trở thành một truyền kỳ trong Quang Minh Học Cung, để cho những kẻ đến sau quỳ bái.
Ánh mắt của Vương Khung quăng tới, khẽ gật đầu đối với Trần Thiên Hà, coi như là một lời chào.
Trần Thiên Hà cười, thu hồi ánh mắt một cách mất tự nhiên.
Lúc trước y là người thứ nhất biết Vương Khung còn sống trở về, nhưng đến thí luyện Hắc Thuỷ Long Cung, y cũng chưa từng xuất hiện, ở trong thời gian đó y đã làm cái gì?
Có lẽ là trong lòng y có tính toán, đang tiến hành quan sát.
Nhưng Vương Khung đã sớm không quan tâm.
Hắn hôm nay, đại thế đã thành, rốt cuộc đã không cần sợ bất kỳ mưu mẹo nham hiểm gì, trọng yếu nhất là, bên cạnh hắn có đồng bạn mới, là đồng bạn đủ để phó thác lòng tin.
Quá khứ đã qua đi, trong lòng hắn đã sớm không còn quan tâm.
Lúc này, Trần Thiên Hà có lẽ đã sinh ra một chút hối hận, vì cái gì không có kiên định đứng sau lưng Vương Khung.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, hiện nay bên cạnh Vương Khung đã sớm không thiếu đồng bạn duy trì cùng với ủng hộ.
Cuộc đời của một người chính là như vậy, bởi vì ánh mắt cùng với lựa chọn, từ đây vận mệnh hoàn toàn khác biệt, một ý nghĩ sai lầm, chính là thiên địa khác biệt.
Các thành trì lớn lục lục tục tục thông qua trận pháp giáng lâm đên Thiên Vương Sơn.
Không thể nghi ngờ, Vương Khung đã trở thành tiêu điểm chú ý.
Người có tên, cây có bóng, dùng thanh thế của hắn giờ này ngày này xác thực gánh chịu nổi sự kiêng kị cùng với thăm dò của các phe.
"Trời đất bao la, có thể ẩn chứa Chân Long, nhưng chưa hiển hiện ở trước mặt người đời, sẽ không được tính là Chân Long, ở bên trên Sơ Vương Tế lần này, ta liền toả sáng rực rỡ."
"Đồ Phu...thật thú vị, trên Sơ Vương Tế ta sẽ để cho ngươi biết rõ thiên ngoại hữu thiên."
"Không tranh công danh, chỉ cầu sát phạt...Đồ Phu! ? Còn quá non, chưa đủ trở thành đối thủ của ta."
Ở bên trong các thành trì lớn, không thiếu ngựa ô ẩn giấu thực lực, luận tài năng, luận thực lực, thậm chí còn vượt xa cao thủ Quang Minh Bảng, lòng dạ của bọn hắn cực cao, không tranh đấu những việc khác, toàn tâm toàn ý muốn hót một tiếng kinh người ở trên Sơ Vương Tế.
Trong lúc vô hình, Vương Khung liền cảm giác được có mấy cỗ ý niệm cường đại khóa chặt hắn, mặc dù thoáng qua tức thì, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thực lực của bọn hắn sâu không lường được.
"Quả nhiên còn có cao thủ." Vương Khung khẽ nói.
Nếu như Sơ Vương Tế vẻn vẹn chỉ là một trận sinh tử giữa hắn cùng với Diệp Thiên, như vậy liền lộ ra quá không thú vị, hiện tại xem ra, bên trong những người này vẫn như cũ thâm tàng long hổ, muốn bộc phát ra thực lực chân chính vào thời khắc mấu chốt, dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, khiến cho thiên hạ kinh diễm vì đó.
Đối với chuyện này, Vương Khung chỉ có chờ mong.
Ầm ầm! Đột nhiên, tiếng chuông rung động, một vệt ánh vàng xông lên trên trời từ Thiên Vương Sơn, ngay sau đó, ánh vàng tản ra như gợn sóng, xuyên qua thân thể mỗi người.
"Thiên Vương Sơn đã mở!" Vương Khung nắm chặt hai tay.
Vào lúc này, Sơ Vương Tế mới coi như chân chính mở ra.
"Tiểu quỷ, Sơ Vương Tế không có duyên với ngươi!"
Đúng lúc này, một giọng nói băng lãnh bỗng nhiên vang lên ở giữa thiên địa, mũi tên màu xám bạc như ánh trăng hội tụ, trực tiếp bắn về phía hộp sọ của Vương Khung.
Sức mạnh đáng sợ đó khiến cho sông núi biến sắc, khiến cho phong vân đều yên tĩnh...một thân huyết khí của Vương Khung đều lọt vào giam cầm.
"Cao thủ cảnh giới Dung Khí! ?" Vương Khung đột nhiên biến sắc.
Hắn không ngờ được, ở bên trên Sơ Vương Tế, phía trước Thiên Vương Sơn, vậy mà lại có người dám ra tay với hắn.
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, Kỷ Nguyên Thần không có ở đây, Thiên Vương Sơn vừa mới mở ra, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, nghìn cân treo sợi tóc, chính là thời cơ giết người.
Tâm tư như vậy, thực lực như vậy, đảm phách như vậy...coi như thực lực của Vương Khung lại cao gấp trăm lần cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
"Hừ!" Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang vọng, như hàn băng vạn trượng, mũi tên màu xám bạc kia bỗng nhiên yên diệt ở khoách cách bảy tấc trước người Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận