Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 400

Ầm ầm! Đúng lúc này, Thiên Vương Sơn chấn động không thôi, ống đá trong cổ động nổi lên hào quang màu đỏ.
Thạch thai thần bí hơi hơi chập trùng, rốt cuộc không áp chế nổi khí tức đáng sợ.
"Thiên Vương Pháp Thần Thai đã sắp xuất thế, ba ngàn năm, chờ đợi ba ngàn năm a..." Bộ xương khô lạnh lùng thở dài.
Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, hắn cảm thấy khí tức giết chóc.
Từng tính mệnh bị thu gặt, trở thành chất dinh dưỡng của cỗ thạch thai này.
"Chết tiệt!" Vương Khung cắn răng.
Hắn có thể tưởng tượng được, Sát Mạch Hàn cùng với Diệp Thiên nhất định đang đại khai sát giới ở bên ngoài.
Những đệ tử Quang Minh Học Cung đều là người sống sờ sờ, thậm chí có một số còn là bằng hữu tốt của Vương Khung, hiện nay cứ như vậy bị tàn sát, dùng máu tươi đổ vào dã tâm của Quang Minh Điện.
"Ở phía dưới ánh sáng, tất tiềm ẩn bóng tối..."
"Người trẻ tuổi, sát tâm của ngươi đã nổi lên, muốn phản nghịch quang minh sao?" Giọng nói của bộ xương trắng vang lên một lần nữa, lộ ra mê hoặc thật sâu.
"Dạng quang minh này, không có bất luận giá trị theo đuổi gì." Vương Khung lạnh lùng nói.
"Ngươi rất giống một người..." Bộ xương trắng đột nhiên nói: "Hơn hai trăm năm trước, Quang Minh Học Cung cũng dinh ra một vị đệ tử, kinh tài tuyệt diễm, hoành hành không sợ."
"Khác biệt so với ngươi, một năm kia y thu hoạch được danh hào Sơ Vương, vinh quang gia thân, tiến vào Quang Minh Điện."
"Nhưng về sau, quỹ tích vận mệnh của các ngươi ngược lại là có một chút tương tự."
"Có ý tứ gì?" Vương Khung cau mày nói.
"Kia người mưu phản Quang Minh Điện, trở thành Sơ Vương duy nhất không có bị hiến tế bên trong lịch sử, cũng chính là bởi vì lần biến cố này, Sơ Vương Tế lần này mới khác so với những lần khác, bọn hắn muốn lấp đầy chỗ thiếu sót này, liền cần phải dâng lên càng nhiều máu thịt cùng với Hỏa Chủng."
Vương Khung lộ ra vẻ chợt hiểu, chẳng trách quy tắc Sơ Vương Tế lần này lại khác biệt như thế, hoá ra trước đây đã từng có một vị Sơ Vương phản bội chạy trốn.
Kế hoạch bồi dưỡng Thiên Vương Pháp Thần Thai xuất hiện sai lầm.
"Là người nào mà lại lợi hại như vậy?" Vương Khung vô thức hỏi.
"Ngươi có lẽ nghe đã từng nói!"
Vương Khung khẽ giật mình, nhất thời không hiểu ra sao.
"Người kia sau khi rời khỏi Quang Minh Điện...sáng lập ra một thế lực khổng lồ khác..."
"Ngươi đang nói..." Ánh mắt của Vương Khung hơi nhảy, dường như đoán được điều gì.
"Hắc Ám Giáo Hội!"
Hắc Ám Giáo Hội, quái vật khổng lồ ẩn tàng trong thế gian.
Quang Minh Học Cung trước đây đã từng phát động nhiều lần vây quét, cũng đều không thể tiêu diệt Hắc Ám Giáo Hội, hơn hai trăm năm, Hắc Ám Giáo Hội liền trưởng thành đến tình trạng như thế, Hắc Ám Giáo Hội có lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Vương Khung không ngờ được, người sáng lập Hắc Ám Giáo Hội vậy mà đến từ Quang Minh Điện.
"Thật đúng là giống như Hoắc Pháp Vương nói, ở phía dưới quang minh, tất giấu hắc ám." Vương Khung cười lạnh nói.
Ầm ầm! Cỗ thạch thai kia dùng tần suất kì lạ chấn động, ống đá nối liền với nó bắt đầu tróc ra, phù văn thần bí nổi lên hào quang rực rỡ, lạc ấn ở phía trên thạch thai.
Ánh vàng rủ xuống từ trên trời, cộng hưởng cùng với thạch thai.
"Quang Minh Điện đã tìm ra được yêu nghiệt chân chính, một khi dung hợp cùng với Thiên Vương Pháp Thần Thai, sẽ trở thành cường giả cảnh giới Dung Khí mạnh nhất, có lẽ sẽ thật sự có khả năng đánh vỡ thần thoại, lấy được di sản của Lâm La Thiên." Bộ xương khô thở dài nói.
Một bóng người ẩn hiện ở cuối ánh sáng vàng, tại Quang Minh Điện xa xôi, bắt đầu tiếp nhận Thiên Vương Pháp Thần Thai.
Liền ngay cả Vương Khung cũng đều cảm nhận được sự khủng bố của người này, thậm chí hắn còn bắt giữ được một tia khí tức quen thuộc, thoáng qua tức thì, không dễ nắm bắt.
"Diệp Thiên! ?" Ánh mắt của Vương Khung đột nhiên nhảy, lộ ra vẻ kinh nghi.
Người này có tư chất kinh thiên, là truyền nhân chân chính của Quang Minh Điện, trên người của y vậy mà có dao động sinh mệnh của Diệp Thiên, đây quả thực là sự tình có một chút không thể tưởng tượng.
"Có gì đó khác lạ, hình như là..." Sắc mặt của Vương Khung hơi trầm xuống, mơ hồ có suy đoán, trong lòng dâng lên một ý nghĩ điên cuồng.
"Còn xin tiền bối giúp ta một chút sức lực." Vương Khung cắn răng nói.
"Hậu bối ngoan, tặng cho ngươi tạo hoá." Bộ xương khô ánh lên một tia trong suốt như pha lê, trong suốt như ngọc.
Ầm ầm! Vào lúc này, Thiên Vương Sơn phảng phất như khôi phục, tám bộ xương cốt bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành tám luồng ánh sáng trắng phóng lên tận trời, hòa làm một thể cùng với Thiên Vương Sơn.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Vương Pháp Thần Thai, một pho tượng đá hiển hiện, Thiên Vương trừng mắt, cầm nghiệp hỏa trong tay, pháp tướng trang nghiêm, như thiên như thần.
Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng!
"Ba ngàn năm sau, Thiên Vương Môn chúng ta rốt cuộc cũng hoà vào ánh sáng. Người trẻ tuổi, hi vọng ngươi có thể kế thừa y bát của Thiên Vương Môn chúng ta, để Hỏa Chủng trên thế gian này...bất diệt...trời sinh vạn vật, đều có thể làm Vương...người người...đều là Thiên Vương...ý nguyện to lớn của Thiên Vương Môn chúng ta...phó thác cho ngươi…Quang Minh Điện...ngàn vạn năm sau...chung quy cũng đã không phải là Quang Minh Điện năm đó..."
Giọng nói già nua vang lên bên tai Vương Khung, chấp niệm bất diệt kia rốt cuộc vào một khắc Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng hiển hiện, tan thành mây khói.
Tiền bối Thiên Vương Môn dùng lực lượng cuối cùng kích hoạt Thiên Vương Sơn, không duyên cớ đưa tặng cho Vương Khung một phần tạo hoá lớn bằng trời.
"Tiền bối anh linh đi xa, vãn bối nhất định sẽ không phụ trọng thác." Trong lòng Vương Khung sinh kính sợ, chắp tay nói.
Công bằng mà nói, cường giả nhân loại ban đầu thật sự là lòng mang thương sinh, không sợ hãi và vị tha, trong mắt bọn họ chỉ có tương lai của nhân loại và sự tiếp diễn của Hoả Chủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận