Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 517

Theo việc kiếm quang bản mệnh trưởng thành, thực lực của Chu Kiếm Vũ cũng liền sẽ càng mạnh.
Từ khi gã tu luyện đến khi đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín, cũng chỉ miễn cưỡng ngưng luyện ra ba đạo kiếm quang bản mệnh.
Ba đạo kiếm quang bản mệnh này, gã có thể tuỳ ý dùng ý niệm khống chế, uy lực cực lớn.
Mỗi một đạo kiếm quang đều có thể hóa thành phân thân của gã, lực lượng mặc dù không bằng trạng thái toàn thịnh, nhưng vào mấu chốt thời khắc, kiếm quang bản mệnh có thể chết thay gã.
Lần đại chiến này, Chu Kiếm Vũ chính là hi sinh một đạo kiếm quang bản mệnh, mới có thể đào thoát.
"Lúc trước vây sát Hoắc Thanh Minh cũng đều chưa từng khiến ta hao tổn..." Chu Kiếm Vũ cắn răng nói.
Hoắc Thanh Minh là đệ nhất cao thủ Xích Long Thành ngày xưa, có không ít quan hệ cùng với hung đồ trong truyền thuyết chuyện kia.
Sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, Hoắc Thanh Minh đạt được cơ duyên, thực lực tăng nhiều.
Cho dù là Đội Chấp Pháp Quang Minh cũng phải phí một phen tay chân, mới có thể dồn y vào tuyệt lộ, đối mặt với dạng nhân vật khó chơi như vậy, Chu Kiếm Vũ cũng đều chưa từng ăn thiệt thòi.
Gã không ngờ được ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn này lại sẽ gặp phải cao thủ đáng sợ như thế.
"Không sao, không có ai có thể trốn thoát khỏi bàn tay của Đội Chấp Pháp Quang Minh chúng ta." Thương Xích Huyền hờ hững nói: "Đại Hoang Hung Thần...há lại có thể dễ dàng đạt được như vậy? Ma nữ Hắc Ám Giáo Hội cho rằng giấu diếm chân tướng, liền có thể tính toán được mấy người chúng ta? Thật là buồn cười?"
"Để cho người kia đi dò đường thay chúng ta, thuận tiện thăm dò thực lực của hắn."
"Ngươi biết rõ ẩn tình?" Trong lòng Chu Kiếm Vũ khẽ động, hỏi.
Ở bên trong ba người bọn hắn, Đường Phi Ngư là đệ tử Đường Vương Thành, từ nhỏ liền tu hành ở bên ngoài, thiên tư cao tuyệt, so với Đường Môn Đại Thiếu lúc trước không chỉ cao hơn một bậc.
Về phần Thương Xích Huyền thì thần bí nhất.
Chu Kiếm Vũ chỉ biết, người này nguyên bản chính là đệ tử Quang Minh Điện, nghi ngờ đến từ Đông Thần Cung.
"Đại Hoang Hung Thần, nguyên bản là thần hình bí tàng của Tần thị hoàng tộc."
"Theo cổ tịch ghi chép, trước kia trong hoàng tộc có đại cao thủ chiến đấu cùng với yêu thú tại Hoang Sơn, dùng thần hình phong cấm, lưu lại bí địa."
"Cao thủ hoàng tộc! ?" Khuôn mặt của Chu Kiếm Vũ có một chút động.
Gã rốt cuộc ũng biết, đạo ấn ký thần hình này là tới như thế nào.
"Phía dưới kia cất giấu đại hung hiểm?" Trong lòng Chu Kiếm Vũ khẽ động, có thể bị cao thủ hoàng tộc phong ấn, chỉ sợ cũng không phải là yêu thú phổ thông gì.
Đã nhiều năm như vậy, chết hay không cũng đều chưa nhất định.
"Đi thôi!" Ánh mắt của Thương Xích Huyền lấp lóe, khống chế hết thảy nói: "Bất kể là Đại Hoang Hung Thần, hay là mệnh của tên tiểu tử kia, đều là của chúng ta."
Nói xong, y bước ra một bước, như quang minh tung hoành, tiêu thất ở bên trong hoang dã mênh mông.
Đường Phi Ngư cùng với Chu Kiếm Vũ nhìn nhau, cũng đi theo.
...
Hang động cổ lão như là mê cung, mái vòm cao ngất, bóng tối thăm thẳm, sông ngầm nơi xa chảy xiết, sóng lớn va chạm, thanh âm nghẹn ngào vang vọng trong hang vắng.
Đốm đốm huỳnh quang lấp lóe, dường như bạch quang trong xương cốt bốc cháy, mang đến một tia sáng.
"Nơi đây đã từng phát sinh đại chiến." Vương Khung nhìn lướt qua.
Trong động có thi thể khắp nơi, một số trong số đó giống như những ngọn đồi nhỏ, cực kỳ tương tự so với mộ huyệt đại yêu Long Tượng hắn tứng thấy lúc trước.
"Ngươi đoán không sai!" Thiếu nữ áo đen Lưu Nguyệt Nhi nói.
Lúc này, ở trước mặt Vương Khung, nàng không dám có mảy may giấu diếm, ngoại trừ thân phận của nàng, coi như là sự tình có liên quan tới Hắc Ám Giáo Hội, chỉ cần Vương Khung hỏi thăm, nàng cũng sẽ trả lời.
"Trước kia, Tần thị hoàng tộc có cao thủ xâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm một loại bảo vật, đi nhầm vào sào huyệt của một yêu thú cường đại, đại chiến với nó, cuối cùng dùng thần hình Đại Hoang Hung Thần phong ấn nó."
"Ngươi đang nói nơi này vốn là sào huyệt của đầu yêu thú kia?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Lưu Nguyệt Nhi khẽ gật đầu: "Đầu yêu thú kia có lai lịch không nhỏ, đã đạp vào danh sách Chân Vương."
Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút.
Danh sách Chân Vương, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe được, ở bên trong tư liệu tình báo của cứ điểm Xích Hỗn Nham Phế Thổ liền có ghi chép.
Đó là một tồn tại đáng sợ đã thực sự kế thừa huyết mạch cổ xưa của nền văn minh yêu thú cổ đại, ở bên trong rất nhiều yêu thú, danh sách Chân Vương mới là cường giả chí cao sừng sững trên đỉnh chuỗi thực vật.
Lực lượng thần bí ẩn tàng bên trong huyết mạch, khiến cho loại tồn tại này nắm giữ khả năng tiến hóa vô hạn.
Từ xa xưa đến nay, nổi sợ hãi chân chính của nhân loại chính là yêu thú đạp vào danh sách Chân Vương.
Đối với nhân loại mà nói, đó mới thực sự là yêu thú.
Cho dù nắm giữ Hỏa Chủng, nhưng đối mặt với danh sách Chân Vương, ưu thế của nhân loại không còn sót lại chút gì.
Tuy nhiên ở bên trong yêu thú, tồn tại có thể đạp vào danh sách Chân Vương có thể nói là phượng mao lân giác, còn thấp hơn so với xác suất nhân loại thức tỉnh Hỏa Chủng, nhưng cho dù chỉ xuất hiện một đầu, nó tất nhiên sẽ trở thành vương của khu vực kia, thống soái tất cả yêu thú ở bên trong lãnh thổ.
Yêu thú mà vương nắm giữ như là một thể, đó mới là bắt đầu của ác mộng.
"Ngươi đang nói...ở phía dưới này rất có khả năng trấn áp một đầu Chân Vương?" Vương Khung khàn giọng nói.
Thu thu thu!
Đúng lúc này, viên thịt trắng trên đầu vai Vương Khung đột nhiên kêu lên.
Viên thịt trắng nằm ở trên vai Vương Khung, đột nhiên đứng dậy, thân thể dập dờn như sóng nước, phát ra tiếng khẽ kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận