Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 420

"Tiểu tử, vận may của ngươi đến rồi!" Đúng lúc này, Bạch gia tiến tới, hai mắt tỏa ánh sáng, giống như chồn nhìn thấy gà mái.
Vương Khung sững sờ, chỉ nghe Bạch gia nói khẽ.
"Không ngờ được loại năng lực này vậy mà lại xuất hiện..."
"Thiên Tứ Thần Binh!"
Thiên Tứ Thần Binh!
Đây là một loại năng lực cổ lão, đã từng lưu lại truyền kỳ bất hủ cùng với hung danh trong lịch sử tu hành của nhân loại.
Người ta đồn rằng người nắm giữ năng lực này có thể biến từng tấc máu thịt trên cơ thể mình thành vũ khí, cảnh giới càng cao, vũ khí có thể dị hoá liền sẽ càng nhiều, người đạt đến đỉnh phong, thậm chí có thể dị hoá ra mười vạn chín ngàn sáu trăm loại vũ khí, bao gồm tất cả vũ khí trong thiên địa.
Đáng sợ nhất là, Thiên Tứ Thần Binh một khi triệt để thức tỉnh, có thể ngưng luyện ra bảy đại thần binh, danh xưng là có lực lượng quỷ khốc thần sầu.
Nhưng loại năng lực này vô cùng hi hữu, ở trong lịch sử, cũng chỉ có một người đạt đến đỉnh phong.
Về sau, cho dù có cường giả nắm giữ loại năng lực này, cũng chưa hề có người nào đạt tới trình độ đó.
Dù sao, cũng không phải là người nào cũng đều có Hỏa Chủng màu đen, có thể khiến cho năng lực thức tỉnh và tiến hóa vô hạn.
Cùng một loại năng lực, có thể phát huy ra dạng thực lực gì, sẽ được quyết định bởi cảnh giới cùng với tình huống tu luyện của người sở hữu.
Dù vậy, Thiên Tứ Thần Binh vẫn đáng sợ như cũ, tiềm năng nó uẩn tàng là năng lực bình thường không có cách nào với tới.
Trên thực tế, nhân loại sau khi trải qua nhiều lần đứt gãy, trình độ tu hành đã kém xa thời đại thượng cổ.
Vào thời đại đó, có rất nhiều năng lực cổ lão, thậm chí là siêu việt phạm trù ba đại trường phái.
Giống như sự ra đời của La Sinh Sát Kiếm, chính là bởi vì La Vương Thành nắm giữ một loại phương pháp bồi dưỡng cổ năng lực.
Loại năng lực kia tên là Nguyên Thai Pháp Kiếm!
Luận uy danh, so với Thiên Tứ Thần Binh yếu hơn một bậc, nhưng vẫn như cũ rất đáng sợ.
Liên quan tới cổ năng lực, các đại thế lực đều đang nghiên cứu săn đuổi, bọn hắn hi vọng có thể khôi phục những loại lực lượng này.
Cho dù chỉ có được một loại, cũng đều có thể xưng là đại sát khí.
Như thể La Vương Thành, dưỡng ra một thanh La Sinh Sát Kiếm, liền khiến cho bảy đại Vương Thành câm như hến, kiêng kị vạn phần.
Nhưng cổ năng lực quá hiếm thấy, cho dù nó có được chiến tích và quang huy bất hủ, nhưng cũng bởi vì sự cường đại của nó, ngược lại sẽ khó mà kế thừa.
Nhưng viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình lại đưa ra một loại kết luận.
Năng lực, là có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thông qua huyết thống, chỉ là phần lớn người đều không thể thức tỉnh loại năng lực này.
Nhưng loại năng lực này lại có thể ngủ say kéo dài thông qua nhiều đời huyết thống.
"Trong cơ thể tên tiểu quỷ này ẩn chứa tiềm năng đáng sợ a..." Hai mắt của Bạch gia tỏa ánh sáng.
Thiên Tứ Thần Binh, nếu như chân chính nắm giữ loại năng lực này, sẽ đủ làm cho thiên hạ ghé mắt.
Coi như là Quang Minh Điện, đối mặt với loại năng lực này, chỉ sợ là cũng không thể làm như không thấy.
"Ta có thể giữ cho ngươi một mạng, nhưng từ hôm nay trở đi, tính mạng này của ngươi là của ta." Vương Khung trầm giọng nói.
Đối với loại người từ nhỏ đã sống bên cạnh sinh tử này, chỉ có thực lực mới có thể khiến cho bọn hắn thực sự tin phục.
"Ta đã rõ!" Thiếu niên kia biết rõ tình cảnh của mình, biểu hiện ngược lại là vô cùng nghe lời.
Vương Khung lại biết, tên tiểu tử này ẩn náu hung hiểm, là một thanh kiếm sắc bén ẩn nấp phong mang, sẽ chỉ triển lộ răng nanh vào thời khắc mấu chốt.
Nhưng càng là như vậy, Vương Khung liền càng thích.
Dạng hạt giống này, một khi chân chính thu phục, trong tương lai tất nhiên sẽ trở thành một trợ lực lớn của hắn.
"Ngươi tên là gì?" Vương Khung hỏi.
"Dương Kỳ!" Thiếu niên tự báo họ tên.
"Dương Kỳ...có lẽ sẽ có một ngày, danh tự của ngươi sẽ thực sự có liên hệ mật thiết với ta, thiên hạ đều biết."
Vương Khung cười cười, hắn khoát tay, Hắc Long Đao lướt tới như gió, tuỳ tiện liền chém đứt Tỏa Hỏa Hoàn trên tay y, dù sao thì loại đồ vật này cũng vô dụng đối với y.
"Trên người bọn hắn có thịt yêu thú." Dương Kỳ chỉ chỉ thi thể đệ tử Quang Minh Điện nói.
"Làm sao ngươi lại rơi vào trong tay bọn hắn?" Vương Khung vừa kiểm tra chiến lợi phẩm, vừa hỏi.
"Ta là vào thời điểm đi ra ngoài tìm đồ ăn, bị Đao Hà Cổ Bảo bắt được, bán cho những người này." Dương Kỳ lạnh lùng nói.
Bên trong Phế Thổ, ngoại trừ Tận Thế Thành Lũy lớn nhất, đại bộ phận thế lực đều là một ít kẻ liều mạng, hoặc là những người bản địa còn sống sót sau cuộc lây nhiễm tập hợp lại với nhau.
Bọn hắn thành lập Cổ Bảo, xây dựng phòng ngự, trong lúc chống cự săn giết yêu thú, không ngừng chém giết cùng với các Cổ Bảo khác, thôn tính lẫn nhau, thậm chí là bắt giữ những nhân loại không có thế lực, tiến hành buôn bán nô lệ.
"Ngươi có biết những người này không?" Vương Khung hỏi.
Dương Kỳ khẽ gật đầu nói: "Biết rõ, bọn hắn là người Quang Minh Cổ Bảo, cũng là thế lực mua nô lệ nhiều nhất bên trong Phế Thổ."
Thân là người bản địa, Dương Kỳ tự nhiên không biết rõ sự tồn tại của Quang Minh Điện.
Ở nơi này, mọi người gọi thế lực do Quang Minh Điện lập ra là Quang Minh Cổ Bảo.
Ở bên trong Phế Thổ, thế lực đứng đầu nhất chỉ có Tận Thế Thành Lũy, đó là thế lực chí cao vô thượng, nắm giữ Tịnh Hóa Trì, khống chế toàn bộ mệnh mạch Phế Thổ.
Ngoại trừ Tận Thế Thành Lũy, Cổ Bảo cao cấp có tổng cộng mười ba tòa, Quang Minh Cổ Bảo chính là một trong số đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận