Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 460

Cái thế lực gọi là hàng thịt số 73 này, cũng không phải là thế lực mới hưng khởi có thể tùy ý nhào nặn ở trong mắt người ngoài, ở phía dưới bề ngoài thế lực sơ cấp này cất giấu khủng bố đủ khiến cho Phế Thổ kinh hãi.
Thậm chí, Tô Thanh Hòa cũng đều có một chút hoài nghi Đao Hà Cổ Bảo bị hủy diệt cũng đều có ngàn vạn sợi tơ quan hệ cùng với hàng thịt số 73 đột nhiên xuất hiện trước mặt này.
"Ngược lại là ta đã lỗ mãng, không ngờ được nước ở trong này quá sâu." Khuôn mặt của Tô Thanh Hòa ngưng lại, bên trong con ngươi lóe ra quang mang trí tuệ.
"Thâm sơn giấu hổ, kinh uyên tàng long, ngược lại là ta đã khinh thường cao thủ trong thiên hạ."
Đúng lúc này, Tô Thanh Hòa tung người nhảy lên, nhảy xuống từ trên lưng dị thú, dáng người nhẹ nhàng, rơi ở trước mặt Vương Khung, dùng ánh mắt sắc bén nhìn trực diện.
"Có một chút ý tứ, là một cao thủ." Vương Khung nhìn lướt qua, liền biết rõ nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Phải biết rằng, lấy cảnh giới cùng với nội tình của hắn bây giờ, cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên bình thường căn bản không ngăn cản được cỗ khí thế hung lệ phách tuyệt kia.
Mạnh như Hình Ngục cũng đều cảm thấy áp lực lớn lao, nơm nớp lo sợ, như ngồi trên bàn chông, phảng phất như bị đeo lên gông xiềng, muốn tránh lui theo bản năng.
Nhưng Tô Thanh Hòa lại bất đồng, nàng giống như một đầm nước, thâm bất khả trắc.
Bất kể xung kích cùng với lực lượng bên ngoài dữ dội đến mức nào, nàng cũng có thể làm được không một gợn sóng, bình tĩnh như nước.
Đây cũng không phải là thiên phú cùng với tài nguyên có khả năng chồng chất ra, khí độ như thế nhất định đã trải qua sinh tử tôi luyện, tích lũy tháng ngày, mới có thể dưỡng ra dạng khí độ này.
"Không biết các hạ xưng hô như thế nào?" Tô Thanh Hòa chắp tay nói.
"Ngươi có thể gọi ta là Đồ Phu." Vương Khung thờ ơ nói.
"Tại hạ là Tô Thanh Hòa, là đệ tử của Dạ Vương, hôm nay là ta đã lỗ mãng, ngày khác chuẩn bị đại lễ, nhất định sẽ đăng môn bái phỏng." Tô Thanh Hòa hạ thấp tư thái.
"Đây là tình huống gì? Dạ Vương Thuyền cúi đầu rồi? Chuyện này là âm mưu quỷ kế gì?"
"Ta có phải hay không nghe lầm rồi? Tô Thanh Hòa vậy mà cúi đầu rồi? Chuyện này...chuyện này không hợp với lẽ thường..."
"Sao có khả năng? Thể diện của Dạ Vương Thuyền chúng ta đâu, đã bao giờ có chuyện này..."
Tất cả mọi người choáng váng, đặc biệt là cao thủ Dạ Vương Thuyền, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, như là gặp ma.
Phải biết rằng, Tô Thanh Hòa không chỉ có thiên phú cao, thực lực mạnh, mà nữ nhân này còn có thủ đoạn tàn nhẫn, hình thành tương phản rõ ràng cùng với bề ngoài mỹ lệ của nàng.
Làm đệ tử thân truyền của Dạ Vương, Tô Thanh Hòa đã từng mang theo nhân mã Dạ Vương Thuyền nam chinh bắc chiến, không biết đã chôn vùi bao nhiêu thế lực.
Trên tay của nàng nhuốm vô số máu tươi cùng với vong hồn.
Có thể nói, danh hào Huyết Ma Nữ cũng không phải là thổi phồng ra, nữ nhân này ở bên trong Phế Thổ có được hung danh cực kỳ đáng sợ.
Đối mặt với dạng thế lực nho nhỏ này, Tô Thanh Hòa vậy mà cúi đầu rồi?
Chuyện này quá không hợp với lẽ thường, nếu như là vào trước kia, coi như địch mạnh ta yếu, cho dù có đấu đến trình độ lưỡng bại câu thương, ngọc thạch đều nát, nữ nhân này cũng không có khả năng cúi đầu.
Lúc này, thái độ mà Tô Thanh Hòa biểu hiện ra ngoài quá không tầm thường, gần như ma mị.
Những cao thủ bị Vương Khung quất bay lên trời kia triệt để choáng váng, một người phun ra máu tươi, trực tiếp ngất đi, dường như là khó lòng chấp nhận sự thực như vậy.
"Con bà nó, lão đại đến cùng đã sử dụng tà thuật gì! ?"
Dương Kỳ lộ ra sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Vương Khung, trong mắt phóng ra dị sắc hừng hực.
Làm người bản địa Phế Thổ, chỉ sợ không có ai biết rõ hung danh của Tô Thanh Hòa hơn y.
Lúc trước, vào thời điểm y còn nghèo túng, sẽ thường xuyên từ trong miệng các tán tu du dân tìm kiếm thức ăn nghe được danh hào của Tô Thanh Hòa.
Có một lần, nữ nhân này mang theo đại quân, ở trong vòng một đêm, huỷ diệt ba thế lực sơ cấp, thi thể chồng chất như núi, lửa cháy một ngày một đêm.
Đối với Dương Kỳ lúc đó mà nói, nữ nhân này chính là vương, chính là thần, có thể tùy ý nắm giữ vận mệnh của những người khác.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của nàng ở trước mặt Vương Khung lại quá mức ôn hòa, ôn hòa đến gần như khiêm tốn.
Đừng nói là cao thủ Dạ Vương Thuyền, liền ngay cả bọn người Dương Kỳ cũng đều cảm thấy không bình thường.
"Bất khả tư nghị, chẳng lẽ năng lực chân chính của lão đại là bên trong truyền thuyết..."
"Một trong những năng lực mạnh nhất phái ngự vật..."
"Ngự Mẫu Thuật! ?"
Đám người nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc kinh nghi cổ quái.
Ngự Mẫu Thuật, ở bên trên lịch sử nhân loại, tuyệt đối là một loại năng lực không thể không nhắc tới.
Năng lực này thậm chí đã từng được biết đến như là năng lực mạnh nhất phái ngự vật, được ghi vào sử sách nhân loại, quang huy vạn trượng, chói lọi cổ kim.
Truyền thuyết liên quan về năng lực này chưa bao giờ đoạt tuyệt.
Ở mỗi một thời đại, năng lực này cũng đều có một lượng lớn người hâm mộ, thiên hô vạn hoán, chờ mong nó lại một lần nữa lấp lánh quang huy, xuất hiện chủ nhân mới.
"Không thể nào, lão đại hẳn là sẽ không lợi hại đến loại trình độ này, đó chính là Ngự Mẫu Thuật được xưng là một trong mười đại năng lực được khao khát nhất."
Trong lòng Dương Kỳ cuồng loạn, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung cũng đều khác hẳn.
Ngự Mẫu Thuật, nghe đồn là có thể khống chế hết thảy sinh vật giống cái giữa thiên địa, bất kể là nhân loại, động vật, côn trùng, hay là yêu thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận