Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 283

"Ta đã nói, thủ hạ của Diệp Thiên, hôm nay đều phải chết." Vương Khung rống to một tiếng.
Vào lúc này, hắn cũng không còn giữ lại gì cả, Hỏa Chủng màu đen điên cuồng vận chuyển, chân nguyên phóng lên tận trời, lực lượng to lớn bàng bạc, phảng phất như nộ hải sóng lớn, trong mơ hồ, có thể trông thấy ánh vàng lấp lóe, ánh bạc tung hoành.
Nhìn từ xa, như thể tứ hải đại dương bao la, nhật nguyệt giữa trời.
"Nhật nguyệt cộng triều sinh! ?"
"Ngươi...ngươi...sao lại có thể..." Nhung Ngục run rẩy da mặt, căn bản không dám, cũng không nguyện ý tin tưởng.
Hỏa Chủng thông linh, dị tượng sơ sinh, loại chuyện này y chỉ nhìn thấy ở trên người Diệp Thiên.
Điều này có ý vị gì? Không có người rõ ràng hơn so với y.
Điều này đại biểu cho nghiền ép cùng với vô địch.
Quả nhiên, chân nguyên của Vương Khung như là ma luyện thành phong mang linh kiếm, trực tiếp chém đứt lực lượng của y.
Viêm Ma Kiếm bỗng nhiên vỡ nát, hóa thành ánh lửa tán loạn.
Hắc Long Đao ngâm dài một tiếng, trực tiếp chém đứt cánh tay của y.
Máu tươi tung toé, nhuộm đỏ đại địa, lực lượng đáng sợ gào thét, biểu lộ ra sự cường đại cùng với hung lệ của Vương Khung.
"Đi mau!" Nhung Ngục nghiêm nghị gào thét, âm thanh không nhịn được trở nên rung động.
Y không biết rõ vì sao trong nháy mắt, Vương Khung liền trở nên cường đại như thế.
Điều duy nhất y rõ ràng là, nam nhân trước mắt này đã không phải là y có thể tùy tiện nhào nặn.
Trong lúc nói chuyện, Nhung Ngục bất chấp trọng thương, lửa nóng quanh người tăng vọt, hóa thành một luồng lửa bỏ chạy về hướng nơi xa.
Biến cố tới quá nhanh, không ai ngờ được, Nhung Ngục cảnh giới Bổ Nguyên tầng năm thậm chí ngay cả một tên tiểu tử vô danh cũng đều không trấn áp được, hơn nữa trong chớp mắt công phu liền rơi vào trọng thương.
Ầm ầm! Vương Khung phóng lên tận trời, cánh tay phải nổi lên lôi quang cuồng bạo, hòa làm một thể cùng với Hắc Long Đao, tần suất rung động kinh khủng như vậy, căn bản là không có bất kỳ người nào có thể tiếp nhận.
Hiền Giả Chi Thủ, không, Lôi Quang Tí bật hết hỏa lực!
Ông! Lôi quang tung hoành, phá diệt hết thảy, một vị đệ tử chặn ngang bị chém nát, lôi đình đáng sợ thiêu y thành than cốc.
"Nhanh...chạy mau..."
Đám người rống to, âm thanh rung động, tràn ngập tuyệt vọng cùng với sợ hãi.
Lúc này Vương Khung quả thực liền giống như là một vị sát thần, đại khai sát giới, không kiêng kị gì.
Hắc Long Đao như lôi đình sinh diệt, cuồng bạo quét ngang.
Tay trái của Vương Khung nổ vang, Long Viên Khí phóng lên tận trời, huyết khí màu vàng tụ hợp, hóa thành long ảnh tung hoành.
Cửu Long Bàn Thiên Ấn, môn chiến kỹ này vào sau khi Long Viên Khí tấn thăng thành cấp Linh tuyệt phẩm, trở nên càng khủng bố hơn.
Cửu long hợp nhất, huyết khí đầy trời, như là núi lớn sụp đổ, trực tiếp chấn vỡ xương cốt cả người một vị đệ tử.
Lôi quang trên tay phải của Vương Khung chấn động bầu trời, tay trái quyền phong vô địch, quét ngang ở trong đám người, thu gặt từng sinh mệnh.
Những cao thủ Quang Minh Học Cung kia giống như heo dê chờ hắn đến giết.
Nhung Ngục quay đầu lại nhìn, bị doạ đổ ra mồ hôi lạnh.
Mười mấy vị cao thủ, bị diệt toàn quân, toàn bộ trở thành vong hồn dưới tay Vương Khung.
Bọn hắn là vì săn giết mà đến, cuối cùng lại trở thành con mồi.
Nam nhân này không chỉ cường đại, mà còn tàn nhẫn, nếu đã xuất thủ, tất như lôi đình, hành sự càng là không kiêng kị gì.
Lúc này, trong nội tâm Nhung Ngục sinh ra một chút hối hận, y có một chút hối hận không nên đến nơi này, lại càng không nên gặp phải nam nhân này.
Đáng tiếc, y đã không có bất kỳ chỗ trống nào để hối hận.
Tiếng rít sau lưng chấn động cổ huyệt.
Vương Khung thôi động Long Viên Khí, như là lực đẩy, đẩy tốc độ của hắn lên tới cực hạn.
Hắn giống như đạn pháo bắn đến, Hắc Long Đao lấp lóe lôi quang, như một chiếc sừng đại long, trực tiếp xuyên thủng thân thể Nhung Ngục.
Chân nguyên bàng bạc thật lớn như hồng thủy vỡ đê, trong khoảnh khắc, liền nghiền thân thể của y thành mảnh vụn, văng ra khắp nơi.
Viêm Ma Nhung Ngục, chết!
Thảm thương cho vị tuyệt đại thiên kiêu Quang Minh Học Cung, phụ tá đắc lực của Diệp Thiên này, cứ như vậy chết ở bên trong cổ huyệt nơi hoang dã này.
Không chỉ là y, lần này, đám cao thủ Quang Minh Học Cung cũng bị diệt toàn quân, mười mấy vị cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên đều trở thành vong hồn dưới đao của Vương Khung.
Một màn này, chấn động ánh mắt, khiến cho chủ quầy gầy yếu cũng không nhịn được lộ ra dị sắc.
Trên đời này chính là không bao giờ thiếu thiên tài, Quang Minh Học Cung, đại tộc thiên hạ, tám đại Vương Thành còn có Tần Hoàng Đình, luận nội tình thâm hậu, luận tài nguyên phong phú, luận truyền thừa không dứt, dạng nhân tài gì mà có thể không bồi dưỡng ra được?
Chiến lực là có thể tôi luyện, cảnh giới là có thể đề thăng, chỉ có tâm tính là có liên quan với tự thân.
Cao thủ chân chính có được khí chất đặc biệt, chỉ có ma luyện ra loại khí chất này, mới có được vốn liếng bước lên đỉnh cao.
Như thể Thập Nhị Vương Tọa năm đó.
Mười hai vị cường giả, mỗi một vị đều có tính cách và khí chất không giống nhau, đây cũng là phong mang của tự thân bọn hắn, không thể coi thường.
Chủ quầy gầy yếu đã từng gặp không ít thiên tài, khí chất của bọn hắn đều độc nhất vô nhị.
Nhưng không có người nào giống như Vương Khung.
Keo kiệt, tham tài, vô sỉ, không có tiết tháo...
Vào thời điểm những hình tượng này dần dần cố hóa thành hình ở trong nội tâm chủ quầy gầy yếu, nam nhân này lại cho thấy những mặt khác của hắn.
Thiên phú dị bẩm, chiến lực tuyệt luân, bá đạo tàn nhẫn, không kiêng kị gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận