Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 901

"Lại có thêm một vị." Tâm lý của Vương Khung bồn chồn.
Hắn hiện tại có bảy tám phần nắm chắc có thể kết luận, hai vị lão giả này tuyệt đối là cường giả cảnh giới Linh Lô.
Quả nhiên là cấm địa của Quang Minh Học Cung, coi như ở trong nội bộ Tân Hỏa Sơn, lại vẫn để hai vị cường giả cảnh giới Linh Lô trấn thủ tại chỗ này, quả thực là thận trọng đến mức quá phận.
Suy nghĩ một chút những gì vừa nói, Vương Khung không nhịn được có một chút nghĩ mà sợ.
Phải biết rằng, dùng cảnh giới của hai vị lão giả này, trăm năm sau khẳng định cũng sẽ muốn chôn vùi ở đây.
Ý tứ của Vương Khung không phải là ngay cả mộ phần của hai vị này cũng đều muốn đào sao!
Cũng chẳng trách trong ánh mắt vị lão giả áo xám kia nhìn hắn tràn ngập oán niệm, hận không thể dùng một bàn tay trực tiếp chụp chết hắn.
Nói cho cùng người bình thường sẽ không thể chịu được một hậu sinh thảo luận sự tình đào mộ phần của chính mình ở trước mặt mình, càng không nói đến là cường giả cảnh giới Linh Lô.
"Tiểu tử, ngươi không phải là người có thiên phú cao nhất mà ta gặp, nhưng tuyệt đối là vô sỉ nhất." Lão giả áo vàng híp mắt cười nói.
"Phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, lời nói của tiền bối cũng đều được tính là chân lý." Vương Khung cười khan nói.
Lão giả áo vàng nhìn Vương Khung lộ ra vẻ mặt chột dạ, khóe miệng nâng lên, vung tay nói: "Đi vào đi!"
"Đa tạ tiền bối!" Vương Khung như được đại xá, cũng không quay đầu lại kéo lấy Vu Thập Nhị liền xông vào Thánh Hỏa Trủng.
"Quả thực cuồng vọng!" Lão giả áo xám nhìn thân ảnh đi xa, không nhịn được hừ lạnh.
"Trăm năm qua, dám đánh chủ ý vào Thánh Hỏa Trủng, ngoại trừ hắn, cũng chỉ có Tần Tiểu Cửu năm đó."
"Tần Hoàng vẫn còn tốt hơn một chút, sau đó còn không phải viết một cuốn sahcs, chuyên môn kỷ niệm lần tiến vào Thánh Hỏa Trủng kia sao?" Lão giả áo vàng hồi ức nói.
"Kỷ niệm, bản « đào mộ bút ký » kia mà gọi là kỷ niệm sao? Dựa vào danh tiếng của Thánh Hỏa Trủng, quyển sách mà y viết trước kia đã kiếm được bao nhiêu?" Trong mắt lão giả áo xám lóe tinh mang.
"Nói không chừng đây cũng là một Tần Tiểu Cửu khác!" Lão giả áo vàng dời chủ đề, khóe miệng mỉm cười, nhìn vào thâm cốc.
"Hắn?" Lão giả áo xám lắc đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Nhân vật giống như Tần Hoàng, chính là vạn cổ khó tìm!"
Lời nói tịch mịch quanh quẩn tại lối vào sơn cốc, cuốn vào trong gió.
"Nói cũng đúng!" Lão giả áo vàng cười nói.
Rất nhanh, lão giống như một tảng đá, trở về yên lặng, không còn một chút dao động sinh mệnh nào.
...
"Nơi này chính là Thánh Hỏa Trủng! ?" Vu Thập Nhị nhìn tràng cảnh trước mắt, có một chút không dám tin tưởng.
Bên trong Thánh Hỏa Trủng như là đêm tối, chỉ có một đám lửa nhàn nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, giống như vầng trăng tỏa ánh sáng rực rỡ.
Phía trên đại địa, từng gò núi đứng sừng sững, có cao có thấp, hình thái bất đồng, như là tấm bia to.
Có một số phía trên gò núi hoa lửa lượn lờ, mờ mịt không dứt.
Có một số gò núi cắm đầy đao binh, tàn kiếm đoạn thương, nhuốm máu đỏ tươi, đã kết tinh.
Còn có gò núi phủ đầy xương trắng, giống như thi thể chồng chất, âm trầm khủng bố.
...
Xung quanh thì có những ngôi sao nhỏ li ti bay lơ lửng, ước chừng cỡ nắm tay, kỵ dị lạ lùng, mơ hồ có thể trông thấy từng cỗ hư ảnh ẩn giấu ở bên trong.
"Đây chính là mộ phần của các đời cường giả Quang Minh Học Cung sao! ?" Vương Khung thì thầm, cảm nhận được cảm giác áp bách tuyệt cường, ngay cả âm thanh cũng đè thấp rất nhiều, dường như là sợ quấy nhiễu anh linh ngủ say ở đây.
"Sư huynh, chúng ta..."
Vu Thập Nhị vừa muốn mở miệng, Vương Khung động, hắn vung tay lên, Nghịch Lôi Long Nha xuất hiện ở trong tay.
Lôi quang nổ vang chậm rãi phác hoạ ra một tòa trận pháp.
"Sư huynh...ngươi giấu một tòa trận pháp ở bên trong Viêm Binh?" Vu Thập Nhị mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.
Trận pháp thành hình, không gian tan chảy như thủy ngân, một cái móng màu trắng bước ra từ bên trong.
"Ha ha ha, Thánh Hỏa Trủng của Quang Minh Học Cung, ta nhớ thương đã không phải là một ngày hai ngày." Một tiếng hí vang vọng, lộ ra sự hưng phấn vô cùng, liền giống như chồn tiến vào chuồng gà.
Ở dưới ánh nhìn kinh hãi của Vu Thập Nhị, Bạch gia xuất hiện ở bên trong Thánh Hỏa Trủng.
"Hắc hắc, Bạch gia, ngàn vạn lần đừng khách khí, cứ coi như là đang ở nhà của mình." Vương Khung nhếch miệng cười, con mắt hiện ra ánh sáng yếu ớt, bộ dáng kia liền giống một con chồn khác tiến vào chuồng gà.
"Sư...sư huynh, ngươi làm sao lại mang một con lừa tiến vào..." Vu Thập Nhị kinh dị nói.
Y thực sự có một chút không theo kịp suy nghĩ của vị đại sư huynh trong truyền thuyết này.
"Tiểu quỷ chui ra từ chỗ nào, có biết nói chuyện hay không, miệng của ngươi là dùng để đánh rắm?" Bạch gia lộ ra sắc mặt khó coi, liếc xéo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận