Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 445

Phanh! Vương Khung vận chuyển Hỏa Chủng, chân nguyên trong cơ thể giống như dốc vốn rót vào bên trong Chấn Thiên Bổng.
Trong khoảnh khắc, cây gậy này biến càng to hơn, tần suất chấn động cũng bỗng nhiên đề thăng.
Vương Khung nâng cây gậy lên, bỗng nhiên đập mạnh về phía trước.
Ầm ầm! Đại địa nứt vỡ, hết thảy kiến trúc trước mắt đều nứt vỡ phân giải, dư ba chấn động đáng sợ quét ngang bát phương.
Ba đại cao thủ giống như lục bình bên trong sóng lớn bị đánh bay ra ngoài.
Long Lực Kỳ kinh hãi biến sắc, y lúc này như thể diều bị đứt dây, tùy ý lắc lư ở trong cỗ lực lượng bạo ngược kia, thân thể cũng đều muốn bị xé nát.
"Hắn...hắn sao có thể khống chế được bảo vật như thế..." Long Lực Kỳ hoảng hốt.
Cho dù y tránh được công kích của Chấn Thiên Bổng, nhưng chỉ vẻn vẹn là dư ba liền đánh tan tầng mỡ trăn ở mặt ngoài thân thể của y, lực lượng xuyên thấu khủng bố chấn động lục phủ ngũ tạng của y.
Loại lực lượng này căn bản cũng không phải là bọn hắn có thể ngăn cản chính diện.
"Ngươi vừa rồi không phải rất cuồng sao? Còn muốn bắt ta?" Giọng nói của Vương Khung như bùa đòi mạng truyền đến từ phía sau.
Lông tơ toàn thân của Long Lực Kỳ dựng đứng, còn chưa kịp quay đầu, đao phong màu đen trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của y, đính hắn ở phía trên đại địa.
Long Lực Kỳ trừng trừng hai mắt, dùng một chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn Vương Khung, trên mặt tràn ngập thần sắc không cam lòng.
Đúng như Vương Khung nói, chết ở trong tay kẻ yếu hơn mình, loại cảm giác này thực sự quá oan uổng.
"Kẻ thứ nhất!" Vương Khung lạnh lùng nói, rút Hắc Long Đao ra, xoay người lại.
Khóe miệng của hắn tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
Dùng cảnh giới của hắn, gánh nặng khi khống chế Chấn Thiên Bổng là khó có thể tưởng tượng.
Mà vào giờ khắc này, hắn sát cơ đại thịnh, cất bước đi tới, máu tươi quanh người khiến cho hắn càng trở nên khủng bố doạ người hơn, phảng phất như là đồ tể hành tẩu trong nhân gian.
Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo, Đường Môn Đại Thiếu nhìn một màn trước mắt, vô cùng sợ hãi.
Đệ tử nội môn Quang Minh Điện, đường đường là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín, vậy mà cứ như vậy liền chết rồi?
Đường Môn Đại Thiếu sợ vỡ mật, trong đôi mắt tràn ngập màu máu, thân thể cũng không nhịn được run rẩy, sự phách lối vừa rồi bị Chấn Thiên Bổng đánh vỡ vụn, không còn sót lại chút gì.
Nỗi sợ hãi ngày xưa lại chi phối thân thể một lần nữa, lúc này Vương Khung lại một lần nữa như ma vương đứng trước người.
Ầm ầm! Chấn Thiên Bổng bỗng nhiên đập xuống, gợn sóng khuấy động, những nơi đi qua, hết thảy tất cả đều vỡ nát.
Nửa người của Đường Môn Đại Thiếu đều lọt vào tác động, trực tiếp nổ tung, máu me đầm đìa, máu tươi bắn tung toé trên mặt đất.
"Đừng...đừng có giết ta, ta có thể..." Đường Môn Đại Thiếu kêu ầm lên.
Trên thực tế, gã cùng với Vương Khung cũng không có thù hận thực tế, một đường đi tới đều chỉ là đánh nhau vì thể diện mà thôi, đặc biệt là vào sau khi Diệp Thiên chết.
Chỉ tiếc là trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Đến trình độ này, gã đã sớm không có đường lui, không sống thì chết, không còn cách nào khác.
"Thiên cuồng tất có mưa, nhân cuồng tất có họa...tới phiên ngươi." Vương Khung lạnh lùng nói, Hắc Long Đao ứng thanh chém xuống, lôi quang nổ vang, trực tiếp xuyên thủng hộp sọ của Đường Môn Đại Thiếu.
Vị huyết mạch đích hệ Đường Vương Thành vừa mới đạp lên con đường giết ngược, sắp quật khởi này cứ như vậy chết ở bên trong Phế Thổ, vô thanh vô tức, giống như những yêu thú tùy ý bị săn giết kia.
Phú quý cùng với vinh quang ngày xưa tiêu tán như mây, cái thế giới này cũng sẽ không còn có người nào nhớ rõ gã, nghĩ đến gã.
"Người này là người điên...sát tinh..."
Lúc này, bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo đã bị doạ sợ vỡ mật, y rốt cuộc không còn nghĩ đến cái gì bảo khố, thế lực nữa, ý niệm duy nhất chính là trốn khỏi nơi đây.
Chỉ tiếc là nếu đã bị Vương Khung để mắt tới, sẽ khó mà chạy thoát được.
Ầm ầm! Vương Khung đưa tay, vận dụng lực lượng toàn thân, đập Chấn Thiên Bổng tới.
Khí lưu kim loại màu trắng đầy trời hóa thành sông đao tiêu tán trong giây lát.
Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo đã đánh giá thấp uy năng của kiện Huyền Binh này, cho dù Vương Khung còn chưa triệt để luyện hóa nó, cỗ lực lượng này cũng không phải là gã có thể chống lại.
Trong khoảnh khắc, từng làn sóng gợn đánh thẳng tới, xuyên qua nhục thân của gã.
Hỏa Chủng của bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo hiện ra từng vết nứt, chân nguyên trong cơ thể dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được điên cuồng trôi qua.
"Lực lượng của ta...sao lại như thế..." Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo khiếp sợ không thôi.
Phanh! Sau một khắc, Hỏa Chủng trong cơ thể của gã bỗng nhiên vỡ vụn, một thân tu vi mất hết.
Vương Khung dạo bước đi tới, bộ dáng này như thể mổ heo làm thịt dê ở hàng thịt Hắc Nhận năm đó.
"Đừng giết ta...ta có thể tặng toàn bộ Đao Hà Cổ Bảo cho ngươi..."
"Nói nhảm, nó vốn đã là của ta."
Lôi quang mãnh liệt hóa thành phong mang vô song, chém ngang xuống.
Đao Hà, tử vong!
Bên trong Đao Hà Cổ Bảo, một vùng phế tích, khắp nơi bừa bộn.
Uy năng của Chấn Thiên Bổng thực sự quá mức khủng bố, phân giải hết thảy, phá diệt hết thảy, phạm vi tác động càng là không có cách nào khống chế.
Lực lượng đáng sợ như này, đã sớm dọa cho đám cao thủ bên trong Đao Hà Cổ Bảo chạy tứ tán.
Bảo chủ Đao Hà Cổ Bảo chết rồi, bọn hắn chỉ là một đám người ô hợp, làm sao có thể có ý niệm phản kháng? Bây giờ bọn hắn chỉ có một ý niệm duy nhất chính là bỏ chạy bảo mệnh!
Bịch...
Vương Khung ngồi bệt ở dưới đất, lộ ra sắc mặt tái nhợt.
Độ khủng bố của Huyền Binh đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận