Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 157

Chiêu này coi như đã chơi đến lô hỏa thuần thanh, đơn giản là như thái bạch tiên kiếm, vãng lai phiêu hốt.
Coi như là Lũng Xích Mi cũng không nhịn được dâng lên một tia tán thưởng.
Y chỉ nhìn việc làm không nhìn người, người tuổi trẻ ưu tú như thế này đúng là hoàn toàn ít có, huống chi, ngoại trừ thủ đoạn tâm cơ, Vương Khung còn có thực lực cùng với thiên phú cường đại.
"Kỷ Nguyên Thần tìm được dạng hạt giống này từ nơi nào! ?" Trong nội tâm Lũng Xích Mi nghĩ thầm.
"Vân Chiếu Quân, ta cho ngươi một cơ hội." Đột nhiên, Vương Khung quát một tiếng, ép xuống tất cả âm thanh của mọi người.
Đạo đạo ánh mắt nghi hoặc lần lượt ném tới.
"Cơ hội gì?" Vân Chiếu Quân cắn răng quát.
"Ta đánh cược với ngươi một lần, nếu như ngươi thắng, danh ngạch Hắc Thuỷ Long Cung liền tặng cho ngươi!"
"Ngươi muốn đánh cùng với ta! ?" Vân Chiếu Quân lộ ra sắc mặt khó coi, ngày đó gã liền đã không phải là đối thủ của Vương Khung, hiện nay Vương Khung thân mang ba đại năng lực, gã càng không đủ để nhét răng.
"Tiểu Minh!"
Ánh mắt của Minh Hạo Nhiên rung động, nhìn về phía Vương Khung, trong mắt lộ ra một tia chấn kinh, y nắm chặt song quyền, thân thể không nhịn được trở nên rung động.
"Trận đánh cược này, ngươi dám tiếp không?"
Ánh mắt của Minh Hạo Nhiên bỗng nhiên ngưng tụ lại, nghiêm nghị nhìn về phía Vân Chiếu Quân.
"Dám!"
"Ha ha ha!" Vân Chiếu Quân bỗng nhiên cười ha hả, vào thời điểm gã tuyệt vọng nhất, cho rằng đã bị buộc đến tuyệt lộ, không ngờ được lại xuất hiện chuyển hướng kịch tính như vậy.
"Vương Khung, ngươi để cho tên phế vật này đánh với ta? Ha ha ha, ngươi đây là lương tâm đột nhiên trỗi dậy, muốn trả danh ngạch Hắc Thuỷ Long Cung cho ta sao?"
Vân Chiếu Quân cười đến chấn thiên động địa, thậm chí, gã đột nhiên cảm thấy Vương Khung cũng đều không có chán ghét như vậy.
"Sống chết có số, ngươi có dám tiếp hay không?" Vương Khung nhìn gã, thờ ơ nói.
Vân Chiếu Quân cười điên cuồng nói: "Có gì không dám? Đánh chết tên phế vật này, ngươi cũng đừng trách ta!"
"Vương Khung điên rồi? Để một vị học viên mới chiến đấu sinh tử cùng với Vân Chiếu Quân! ?"
Đám người sợ hãi, mặt tràn đầy không thể tưởng tượng.
Bất kể Vân Chiếu Quân có bao nhiêu âm hiểm, nhưng thực lực của gã còn tại đó, vào trước khi Vương Khung xuất hiện, gã cũng là uy danh hiển hách, thực lực trấn áp quần luân, nếu không cũng sẽ không thu hoạch được tư cách tiến vào Hắc Thuỷ Long Cung.
Thực lực như vậy, coi như là đệ tử ba đại viện lâu năm cũng không dám cùng tranh hùng.
"Còn quá sớm!"
Hoắc Thanh Minh hơi nhíu chân mày lại, y vô cùng rõ ràng đối với thực lực của Minh Hạo Nhiên, mặc dù tiềm năng cực lớn, nhưng muốn giao thủ cùng với Vân Chiếu Quân, hiện tại còn chưa phải thời điểm.
Y muốn ra tay ngăn cản, cũng đã trễ.
Minh Hạo Nhiên cất bước đi ra, thân thể cũng không nhịn được trở nên rung động.
"Phế vật, sợ sao?" Vân Chiếu Quân khinh miệt cười nói.
"Ta đây là hưng phấn!" Minh Hạo Nhiên nhếch miệng, lộ ra ý cười điên cuồng.
Ầm ầm! Đột nhiên, một cỗ ý chí đáng sợ phóng lên tận trời, hai con mắt của y biến thành bất động như vực sâu vạn trượng.
Tất cả mọi người đều chấn động, chỉ cảm thấy thiên địa xoay tròn, nhật nguyệt sụp đổ, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Áp lực trầm trọng đánh tới từ bốn phương tám hướng, như nộ hải lật giang, chiếm đoạt hết thảy.
"Chuyện này là..."
Kỷ Nguyên Thần, Lũng Xích Mi còn có nhóm giáo thụ đều lộ ra dị sắc.
"Nhất niệm sinh ra vô biên kiếp, thiên địa nhật nguyệt giống như cuồng tà!" Có giáo quan nghẹn ngào kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nghĩ không ra bên trong ba đại viện còn có đệ tử như vậy?"
"Nhất niệm sinh diệt, thập phương vạn tượng đều thành ma kiếp, thật sự là lực lượng đáng sợ!"
"Tên tiểu tử này không đơn giản, bên trong phái ngự vật cũng đều rất hiếm thấy, thật sự là kỳ tài!"
Nhóm sư trưởng cũng đều cảm thán.
Cái gọi là nhất niệm sinh vạn pháp, niệm lên ma kiếp sinh.
Con đường tu hành, sợ nhất ma kiếp, cũng chính là tâm ma.
Cái gì là tâm ma, đều là bởi vì người tu hành sinh sôi ý niệm mà sinh ra thất tình lục dục, hóa thành huyễn tượng vô biên, ý niệm hỗn loạn, kiếp số đột kích.
Một khi tâm ma đâm sâu vào, thì muôn loài trên đời, vạn vật trên đời, và mọi hiện tượng đều là tai họa.
Minh Hạo Nhiên đi trên một con đường cực kỳ đáng sợ, y thao túng nhân tâm, khống chế ý niệm, hóa thành tâm ma vô thượng, cuồn cuộn mà đến, quét ngang mà tới.
Loại lực lượng này đối với người có cảnh giới cao có lẽ sẽ không được tính là gì, nhưng đối với tuyệt đại bộ phận người cùng thế hệ mà nói, quả thực chính là ác mộng.
"Năng lực thật đáng sợ!" Vương Khung hờ hững nói.
Hắn cũng là một trong số ít những đệ tử không bị ảnh hưởng này.
Cảm xúc, dục vọng, ý niệm, ý nghĩ của con người...những thứ này đều bị Minh Hạo Nhiên đùa bỡn điều khiển, trở thành vũ khí sắc bén của y.
Tuy rằng năng lực này còn non nớt, nhưng cũng đã đủ để đối phó với những người này.
Vào thời khắc này Minh Hạo Nhiên đã sớm thoát thai hoán cốt, đôi mắt của y rốt cuộc không còn lưu luyến câu lan, dùng để thâu hương thiết ngọc.
Sâu trong con ngươi, tinh mang lấp lánh, chiếu rọi đi ra là tương lai không thể tưởng tượng.
"Vân Chiếu Quân, ngươi chết đi cho ta!" Minh Hạo Nhiên bỗng nhiên bạo phát, trong đầu óc hiện ra bộ dáng tỷ tỷ chết thảm.
Cừu hận thấu xương chảy ra từ bên trong cốt nhục.
Trong tay y hàn quang lấp lóe, một cây chủy thủ giống như một lưỡi câu độc đâm về phía đầu Vân Chiếu Quân.
"Chết tiệt, phế vật như ngươi mà cũng muốn giết ta." Vân Chiếu Quân cắn lưỡi, nghiêm nghị quát.
Đau đớn thấu xương, sát ý ngập trời, điên cuồng phẫn nộ làm tâm tình của gã trở nên sôi trào, ảo tưởng trước mắt đột nhiên tiêu tán.
Cơ hồ ở trong sát na thanh tỉnh, hàn quang sâm nhiên cũng đã đến trước người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận