Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 936

"Nhân loại lấy đi hoa sen đen giấu ở trong Chân Không Gia Hương..."
"Nhưng, ngươi hiện nay cũng là xưa đâu bằng nay, chỉ cần thôn phệ hắn, trên trời dưới đất, liền không còn ai có thể hạn chế ngươi nữa." Giọng nói lạnh lùng lộ ra mê hoặc thật sâu.
"Ngươi nói không sai!" Người đến khẽ nói, trong con ngươi đen nhánh hiện lên dị sắc sáng tỏ.
Vạn Linh Thông, trước kia y tại Bắc Cảnh, chỉ là một kẻ dựa vào buôn bán tình báo, sống tạm mà thôi.
Chân Không Gia Hương xuất thế, y dựa vào hung danh bắt cóc tống tiền cuồng ma của Vương Khung kiếm một khoản lớn.
Y ỷ vào tình báo lẻ tẻ trong tay, thêu dệt lời hoang đường, bán cho các đại thế lực.
Sau đó, Vương Khung chiến một trận kinh thế, thân phận lộ ra ngoài ánh sáng, tiểu nhân vật này cũng lọt vào sự truy sát vô biên của các đại thế lực.
Ngay vào lúc y rơi vào tuyệt vọng, Vương Linh thông gặp được quái vật trong cơ thể.
Y không chỉ vẻn vẹn thu hoạch được lực lượng trước nay chưa từng có, thậm chí còn chiếm giữ một trong những thần hình truyền thừa chí cao của Thần Miếu—— Thánh Mẫu Bạch Liên.
Hiện nay Vạn Linh Thông có thực lực mạnh mẽ, đã không phải là con buôn tình báo đáng thương trước kia.
"Không sai, thực lực của hắn càng mạnh, chỗ tốt thôn phệ hắn cũng liền càng lớn."
Vạn Linh Thông cười lạnh, y không thèm để ý hình thái hiện nay của chính mình chút nào, chỉ cần có thể thu hoạch được lực lượng cường đại, y có thể bỏ qua hết thảy.
Đã từng có lúc, dạng cường giả tuổi trẻ cấp bậc giống như Vương Khung kia, y ngay cả ngưỡng mộ cũng đều không có tư cách.
Nhưung hiện nay, Vạn Linh Thông lại có thể xem đối phương như là con mồi.
Suy nghĩ loại chuyện này một chút cũng đều khiến cho hắn hưng phấn đến muốn phát run.
"Vương Khung, mọi thứ của ngươi đều là của ta!" Vạn Linh Thông vươn đầu lưỡi dài liếm khóe miệng, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Vô số xúc tu duỗi ra từ trong cơ thể, chui vào mặt đất, mang theo y biến mất không thấy gì nữa.
...
Phía dưới mặt đất vạn trượng, giống như vực thẳm.
Khí tức âm lãnh bên trong cung điện cổ lão là như vong linh phiêu đãng, những cột đen lốm đốm vết mờ thuyết minh sự vô tình của năm tháng.
Ở phía trên đài cao, một thanh trường kích màu máu cắm ngang trên đĩa kim loại vỡ, vết máu còn nguyên, phát tán ra sự tang thương và bất hủ.
Hống hống Hống! Ở sâu trong cung điện, truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế, lộ ra thống khổ thấu xương cùng với cừu hận vô tận, tiếng thét như kinh lôi quanh quẩn, khiến cho cung điện cổ lão cũng đều rung động.
"Chân Vương Đọa Giao nhất tộc a, vậy mà cũng đều bại, nam nhân kia đúng như là ngươi nói, thâm bất khả trắc." Quan Quân Hầu nhìn về chỗ sâu cổ điện, không nhịn được khẽ thở dài.
Y khẽ dời ánh mắt, nhìn về phía trên đài cao kia.
Nơi đó rõ ràng có một thân ảnh đang đứng, dáng người lạnh lùng và độc lập, đặt mình vào phía dưới áo bào đen, khí tức toàn thân không phát ra một tia.
"Trường phong phất phơ, quét vạn dặm, cố nhân mất đi, bắt đầu nói từ đâu! Vương Khung a...thật sự là đối thủ khó tìm!" Nam tử áo bào đen ung dung thở dài.
Thanh âm của gã ngạo mạn, lộ ra vẻ cô đơn, như làn thu thuỷ tan ra, xâm nhiễm vạn cổ phương hoa, bên trong lời nói không nghe ra vui buồn, giống như hoa nở trên phố, như hoài niệm cố nhân.
"Ngươi muốn xuất thủ sao?" Quan Quân Hầu hơi nheo mắt lại, lộ ra một tia ngưng trọng trước nay chưa từng có.
"Đại thế tịch mịch, còn chưa phải là thời điểm!" Nam tử áo bào đen duỗi tay ra, trên bàn tay trắng nõn lộ ra vết sẹo dữ tợn.
Gã gập ngón tay xuống, sờ thành trường kích màu máu kia.
"Nhưng sớm thôi...Vương Khung, thật đúng là khiến cho người ta hoài niệm!"
Oanh...
Đột nhiên, cung điện cổ lão chấn động, huyết quang khuấy động, lộ ra tai ách cùng với chẳng lành.
Khí đen dày đặt giống như cuồng phong nổ vang.
Ở sâu trong đại điện, ở phần cuối hành lang hẹp dài kia hiện ra một nhãn cầu.
Chính là một nhãn cầu, màu đỏ tươi hung tàn, không ngừng lộn nhào, lóe ra ánh sáng hung tàn lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức đáng sợ phóng lên tận trời, chấn động toàn bộ đại điện.
Đối mặt với dạng khí tức này, sắc mặt của Quan Quân Hầu ảm đạm, cơ hồ không đứng thẳng được.
"Chân Vương..." Quan Quân Hầu kinh hãi khó hiểu, dạng lực lượng này, ít nhất cũng là thứ bảy danh sách Chân Vương.
"Nhân loại khí vận thao thiên, một đời này lại có yêu nghiệt nghịch thiên sinh ra."
Chủ nhân của nhãn cầu đáng sợ kia phát ra thanh âm "ù ù" mênh mông như ma lôi.
"Tiểu bối, ngươi đã dẫn tới đại địch cho hậu duệ tộc ta." Trong khoảnh khắc, sát cơ đáng sợ phô thiên cái địa ập đến, khóa chặt Quan Quân Hầu.
"Tiền bối, ta..." Trong mắt Quan Quân Hầu lóe lên một vệt bối rối.
Đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, coi như là y cũng đều cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận