Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 496

"Đồ Phu, ngươi giết ta, Quang Minh Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi." Hải Ma Sa sợ hãi quát.
"Ngươi cũng không phải là đệ tử Quang Minh Điện đầu tiên bị ta giết." Vương Khung vung tay lên, sấm sét dâng trào, hội tụ thành một cây thương trong lòng bàn tay.
Ầm ầm! Hắn vung vẩy cánh tay, cây thương lôi điện xuyên qua không trung, lực lượng cuồng bạo xé rách đất cát màu đỏ, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Hải Ma Sa.
Đạo đạo lôi quang tàn phá bừa bãi, tràn ngập trong máu thịt, trực tiếp nổ nát thân thể của Hải Ma Sa.
Phanh phanh Phanh! Mưa máu bay tán loạn, hòa vào biển cát đỏ.
Mảnh cát này triệt để trở thành phần mộ của gã, vĩnh viễn chôn vùi ở phía trên hoang mạc Phế Thổ.
Dưới bầu trời xanh, mọi thứ trở lại bình lặng, gió mạnh thổi áo bào bay phất phơ.
Nội tâm của Vương Khung bình yên chưa từng thấy, cho dù là giết cao thủ như Hải Ma Sa cũng đều không thể khiến cho cảm xúc của hắn chập trùng, nổi lên gợn sóng.
So với Sơ Vương Tế hôm đó, thực lực của hắn cũng không chỉ cường đại hơn một chút.
Đặc biệt là lần bế quan này, Vương Khung luyện hóa dung hợp nòng nọc trùng.
Ngoài dự đoán là, Nguyên Sinh Khí cũng không có tiến hóa, ngược lại là Ảnh Vực cùng với Lôi Quang Tí thu hoạch được đề thăng.
Hiện nay, hai đại năng lực này ở bên trong cấp Huyền hạ phẩm cũng đều coi như là đỉnh tiêm nhất lưu.
Tuy nhiên, Vương Khung mơ hồ cảm thấy được bình cảnh giới hạn, cấp Huyền hạ phẩm hẳn là mức cực hạn mà cảnh giới Bổ Nguyên có thể chịu đựng, muốn tiến thêm một bước, chỉ có đạp vào cảnh giới Dung Khí, mới có thể thu được biến hóa về chất.
Dù vậy, hai đại năng lực này hiện nay cũng đã cực kỳ cường đại, càng là diễn sinh ra phương thức chiến đấu đa dạng hơn.
Trọng yếu nhất là, Hỏa Chủng ban đầu của Vương Khung cháy lên một lần nữa.
Đây mới là át chủ bài lớn nhất của hắn.
Chỉ tiếc là cao thủ như Hải Ma Sa cũng không có cách nào làm cho hắn vận dụng Hỏa Chủng ban đầu.
"Hắn...vẫn là như thế..." Tô Thanh Hòa nhìn Vương Khung, thì thầm.
Cho dù đã sớm kiến thức sự bá đạo cường đại của Vương Khung, nhưng một màn Hải Ma Sa tử vong kia vẫn tràn ngập rung động như cũ.
Phải biết rằng, đó chính là đệ tử Quang Minh Điện, hơn nữa còn là vị đệ tử Quang Minh Điện thứ ba bị Vương Khung chém giết.
Người điên này dường như thật sự không kiêng kị gì, thiên khó quản, địa khó buộc, hết thảy quy tắc cũng đều không thể áp chế hắn.
Lúc này, Tô Thanh Hòa càng thêm tin chắc phán đoán suy luận của Dạ Vương, sau lưng người trẻ tuổi này tuyệt đối có được thế lực khó có thể tưởng tượng.
Bằng không mà nói, Quang Minh Điện làm sao sẽ án binh bất động?
Vương Khung giết đệ tử của bọn hắn mà vẫn có thể sống cho đến bây giờ, đây chính là chứng minh tốt nhất.
Trên thực tế, ý nghĩ của Quang Minh Điện cũng giống như Dạ Vương, người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này dám giết đệ tử của bọn hắn, còn lôi kéo dạng thế lực như Dạ Vương Thuyền, Bạch Lộc Nhai, ở phía sau chắc chắn cất giấu quái vật khổng lồ.
Vào trước khi tìm hiểu rõ ràng, tuyệt đối không thể xuất thủ tùy tiện.
Đối mặt với trí tuệ cao thâm như vậy, Vương Khung có thể nói cái gì?
"Lão đại...ngươi nhất định có biện pháp cứu muội muội của ta..." Dương Kỳ giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, bắt lấy cánh tay của Vương Khung, khuôn mặt tràn đầy chờ mong.
Vương Khung xoay người lại, nhìn quái vật bên trong lồng sắt đã sớm bị chấn động ngất đi kia, lông mày không nhịn được nhíu lại.
Hắn có thể cảm giác được, bản chất sinh mệnh của con quái vật này đã triệt để bất đồng cùng với nhân loại, liền ngay cả Hỏa Chủng trong cơ thể cũng đều phát sinh dị biến, dung hợp cùng với máu thịt.
Đây không chỉ là bị lây nhiễm bởi yếu tố biến dị, còn chịu đựng rất nhiều thí nghiệm cùng với dược vật tiêm vào.
Ở trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, nàng đã không thuộc về loài người, mà thuộc về yêu thú, là quái vật chân chính.
"Đã quá muộn..."
Vương Khung lắc đầu, hắn biết ý nghĩa của muội muội Dương Kỳ đối với Dương Kỳ là không giống bình thường đến cỡ nào, đây cơ hồ là động lực sống duy nhất chèo chống y cho đến bây giờ, là hi vọng cùng với quang mang duy nhất ở phía trên tuyệt địa này.
Đó là muội muội sống nương tựa với y từ nhỏ, vậy mà bây giờ lại xuất hiện với hình thái như vậy ở trước mặt y.
Tia sáng trong lòng Dương Kỳ kia dần dần dập tắt.
Vương Khung rất rõ ràng, thực tế như vậy đối với Dương Kỳ mà nói là quá tàn khốc.
"Sẽ không, lão đại, ngươi thần thông quảng đại, nhất định sẽ có biện pháp đúng không?"
Dương Kỳ chăm chú nắm cánh tay của Vương Khung, ánh mắt rung động, lặp đi lặp lại câu nói này, không biết là đang hỏi, hay là đang nói cho chính mình nghe.
"Ngươi hãy tỉnh táo một chút!" Vương Khung nhíu mày quát.
Thân thể Dương Kỳ run lên, khí lực cả người của y phảng phất như bị rút sạch, hai tay rủ xuống, ánh mắt dần dần rõ ràng, nước mắt lấp lóe.
Vương Khung thở dài.
Đây chính là Phế Thổ, đối với những người khác mà nói, Dương Kỳ đã rất may mắn, ít nhất là y đã gặp được Vương Khung.
"Ngươi có thể mang nàng về, nhốt lại, có lẽ...về sau sẽ có biện pháp..." Tô Thanh Hòa trấn an.
Cho dù nàng biết rõ, căn bản sẽ không có biện pháp.
Dương Kỳ quay người máy móc đi về hướng muội muội.
Y đi tới gần, cúi người, ôm con quái vật đã sớm mất đi hình người kia, ôm thật chặt, ôm vào trong ngực.
"A a a..." Đột nhiên, Dương Kỳ lên tiếng khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế.
Tô Thanh Hòa mềm lòng, vừa định bước về phía trước.
Ông! Hàn quang lấp lóe, Dương Kỳ cầm khối quặng đen kia đâm xuyên lồng ngực quái vật, quái vật bỗng nhiên vùng vẫy một hồi, liền mất đi động tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận