Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 187

"Sao thế? Không ngờ được sao? Ngươi cho rằng ta cũng biến thành phế nhân giống như ngươi?" Lâm Huyền khẽ cười nói.
Gã giơ tay nhấc chân không có nửa điểm giận dữ, không giống như cừu địch, mà giống như cố nhân trùng phùng, ôn chuyện cũ.
Vương Khung nhíu mày, hắn không biết, Lâm Huyền là đi tới như thế nào, thậm chí là tiến vào Quang Minh Học Cung, tiến vào ba đại viện như thế nào.
Nhưng hắn nhìn ra được, Lâm Huyền trước mắt đúng là hoàn toàn không giống, so với thời điểm tại Tam Dương Trấn tưởng như hai người.
Khí tức cảnh giới Hỏa Chủng tầng chín hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, càng trọng yếu là, khí chất của gã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, sâu như đáy hồ.
Theo lý thuyết thì dùng tư chất của Lâm Huyền, có thể ngưng tụ Hỏa Chủng đã là cực hạn, tuyệt đối không có khả năng đạt đến loại tình trạng này.
Lúc này, đám người lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Ai nấy đều thấy được, hai người này là quen biết nhau.
"Vương Khung, ta cũng không nói thêm lời thừa thãi, hôm nay, ta nhất định phải mang hai thứ đồ này đi." Lâm Huyền cất bước đi ra từ trong đám người, chậm rãi cởi xuống áo bào đen trên người.
Ánh mắt gã ngưng lại, lộ ra một vệt cười lạnh.
"Cửu Chuyển Hỏa Đan Công, còn có mệnh của ngươi!"
Ầm ầm! Vừa dứt lời, một cỗ khí tức kinh khủng phóng lên tận trời từ trong cơ thể của Lâm Huyền, như là đại hung khôi phục, chấn động bát phương.
Toàn bộ đại điện dường như cũng lắc lư theo.
Trong mắt tất cả mọi người đều xuất hiện ảo giác, thiên địa phản phục, nhật nguyệt mất ánh sáng.
"Linh...cấp Linh tuyệt phẩm! ?" La béo kinh hãi thất sắc, quả thực không thể tin được.
Khí tức Lâm Huyền bạo phát đi ra, cơ hồ không có sai biệt cùng với Vương Khung.
Không thể nghi ngờ, chỉ có năng lực cấp Linh tuyệt phẩm mới có khí tượng như này.
"Hỏa Chủng lại cháy lên sao? Lâm Huyền, ngươi thật đúng là cho ta một kinh hỉ!" Vương Khung tỉnh táo lại, khóe miệng hơi hơi nâng lên, lộ ra nụ cười, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng với khát vọng vô cùng.
Hỏa Chủng lại cháy lên, xưa nay hiếm thấy.
Loại người này cướp lại tạo hoá, có đại khí vận trên người, chiếm sinh cơ thiên địa, đoạt âm dương biến số, vạn người không được một, che đậy quần luân.
Cho dù là ai cũng không ngờ được, trước kia tại Tam Dương Trấn, một tên tiểu tử nghèo kiết xác lang thang đầu đường xó chợ lại có được cơ duyên và tạo hoá đến vậy.
Lâm Huyền hiện nay rốt cuộc đã không còn là Lâm Huyền năm đó, thoát thai hoán cốt, giống như tái tạo.
Lúc này, khí tức của gã triệt để biến đổi, như là vực sâu vạn trượng, không thể đo lường, khí thế lăng lệ sâm nhiên tràn ngập đại điện, ép cho đám người không thở nổi.
Tất cả mọi người kinh dị nhìn qua gã, ánh mắt rung động, khó có thể tin.
Xích Long Thành sinh ra một vị yêu nghiệt cũng coi như thôi.
Ai có thể nghĩ tới, Tội Kiếm Thành vậy mà cũng cất giấu cao thủ, phong mang kinh thế, không thể kể xiết.
Lúc này, hai đại cao thủ như long hổ gặp gỡ, rốt cuộc cũng đối mặt.
Ầm ầm! Lâm Huyền bước ra một bước, hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị, trực tiếp xuất hiện ở trước người Vương Khung.
Trong khoảnh khắc, con ngươi của Vương Khung bỗng nhiên co lại.
Ở trong tầm mắt của hắn, hình thái của Lâm Huyền triệt để biến đổi, sương mù bốc hơi quanh người, đầu quyền của gã được giáp xương bao bọc.
Một quyền dữ dội đánh ra, nhắm về mi tâm của hắn.
Ông! Cửu Biến Long Khí hóa thành vảy giáp màu đen bao trùm toàn thân, cùng lúc đó, Vương Khung trở tay cũng là một quyền.
Hai cỗ quyền phong va chạm, lực lượng kinh khủng cuốn lên dư ba như gợn sóng càn quét.
Thân hình Vương Khung rung lắc, chỉ cảm thấy đại lực dâng trào, đánh thẳng vào vảy giáp màu đen.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Huyền.
"Lực phòng ngự không tồi, không bị vỡ!" Lâm Huyền khẽ nói, đột nhiên, đôi cánh xương phía sau gã bạo phát, quét ngang tới.
Sắc mặt của Vương Khung đột biến, lực xuyên thấu kinh khủng như một thanh đao xé rách phần eo của hắn.
Vảy giáp màu đen nổi lên vạn đạo hoa lửa.
Vương Khung giống như thiên thạch bay vọt ra ngoài, đập ầm ầm trên mặt tường.
"Mạnh như vậy! ?" Đám người biến sắc, liền ngay cả bọn người gã béo cũng có một chút không dám tin tưởng.
Vương Khung luôn luôn bẻ gãy nghiền nát, cường thế nghiền ép lại bị đánh lui rồi?
Năng lực của Lâm Huyền quả thực quỷ dị.
Lúc này, giáp xương trên tay phải của gã chậm rãi dung nhập vào máu thịt, đôi cánh xương phía sau cũng dần dần biến mất.
"Vạn Yêu Cốt! ?" Bên trong không gian tối tăm, sắc mặt của Mạnh trưởng lão đột biến, trên gương mặt già nua lộ ra thần sắc chấn kinh.
Nam tử trung niên áo đen cũng nhíu mày, nhìn chằm chặp Lâm Huyền.
"Vị đệ tử này có lai lịch ra sao? Lại có thể thức tỉnh loại năng lực này?" Mạnh trưởng lão không nhịn được nói.
Vạn Yêu Cốt!
Loại năng lực này cũng không phải chỉ thuộc về một mình Lâm Huyền, trong lịch sử đã từng xuất hiện, được biết đến như một trong những năng lực phái thần binh cường đại nhất.
Năng lực có thể hoá xương cốt của người sở hữu thành xương cốt yêu thú, từ đó có được lực lượng đáng sợ.
Vào những năm xa xưa, Vạn Yêu Cốt đã từng chấn động thiên hạ, tạo nên giết chóc cùng với kinh khủng vô biên.
Bất kể là nhân loại, hay là yêu thú, đối với loại năng lực này đều có ký ức cực kỳ đáng sợ.
Quỷ dị nhất là, cứ thường cách một đoạn tuế nguyệt, loại năng lực này liền sẽ xuất hiện ở trong nhân loại, cơ hồ không có quy luật nào.
"Thật sự là quái vật, không chỉ thức tỉnh loại năng lực này, lại còn có thể khống chế hoàn mỹ!" Mạnh trưởng lão lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
Trong mắt lão, Vương Khung đã đầy đủ kinh diễm, năng lực cấp Linh tuyệt phẩm có thể xưng là kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận