Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 848

"Có dũng khí!" Vương Khung tán thưởng nói.
"Nhưng ngươi đã hiểu sai ý của ta, ngoại trừ ba loại phương án ta nói vừa rồi, không có lựa chọn khác! Muốn đi, giao tiền trước rồi lại nói!"
"Có ...có ý tứ gì?"
"Đồ Phu...ngươi điên rồi, ngươi đây là đang bắt cóc!"
Động Vũ Khư xôn xao thành một mảnh.
"Lão tử là đang bảo vệ quyền lợi của chính mình!" Vương Khung quát to một tiếng, thanh âm chính nghĩa quanh quẩn bát phương.
Hắn đang dùng hành động thực tế tuyên cáo cho tất cả người, bất kể vương hầu bình dân, quyền lợi của tất cả mọi người đều là thần thánh không thể xâm phạm, người nào muốn chiếm tiện nghi, người đó liền phải bỏ ra đại giới.
Đây mới là chính nghĩa!
"Hắn làm sao dám! ?"
Tại Đế Đô, trong phủ đệ Tam Hoàng Tử, thanh âm bạo nộ truyền đến từ sâu bên trong viện, lộ ra chấn động vô tận.
"Quang Minh Điện, Thần Hỏa Sơn, tám đại Vương Thành, đạo thống Linh Sơn! Không biết bao nhiêu môn nhân đệ tử, hắn làm sao dám chế trụ toàn bộ!" Tam Hoàng Tử trừng hai mắt đến đỏ bừng, gân xanh bạo nộ trên cánh tay, như bắp rồng dữ tợn.
Y nằm mơ cũng không ngờ được lá gan của Vương Khung to lớn như thế, làm việc tuyệt tình như này, không để ý tới hậu quả cùng với ảnh hưởng chút nào, vừa ra tay, liền khiến cho nhiều thế lực liên luỵ vào như vậy, giam cầm môn nhân đệ tử của bọn hắn, thậm chí còn doạ dẫm bắt chẹt, bắt người ta cưỡng ép nhập hội.
Chuyện này có bao nhiêu ác liệt?
Trong vòng hai ngày, thư đàm phán mà Nội Xu Viện nhận được đã sắp chất thành núi nhỏ.
Đại oan ức như này dù sao cũng phải có người cõng.
Vương Khung là tam đẳng hầu tước chính quy mà triều đình sắc phong, hắn ở trên đất phong của chính mình có đại quyền sinh sát, làm như thế nào cũng đều không quá phận.
Nhưng dạng bí cảnh như Động Vũ Khư kia có liên lụy rất rộng, chồng chéo phức tạp, làm sao lại có thể ban thưởng như đất phong?
Ở phía sau chuyện này chắc chắn là có người cố ý thao túng!
Coi như dùng đầu ngón chân cũng đều có thể nghĩ được nỗi oan ức này hẳn là sẽ do ai cõng.
"Hắn tuyệt đối là cố ý...lòng dạ đáng chém!" Tam Hoàng Tử nghiến răng nghiến lợi.
Y không ngờ được lá gan của Vương Khung to lớn như thế, quả thực bất chấp hậu quả, trực tiếp làm tuyệt tình như vậy.
Chuyện này thể hiện rõ là muốn làm lớn oan ức, bắt giữ hết lại, ai cũng không thể trốn thoát liên quan.
"Thứ ngu xuẩn này, oan ức lớn như vậy, hắn làm người khởi xướng, hắn cho rằng là hắn có thể tránh thoát sao?" Tam Hoàng Tử nắm chặt song quyền, lãnh đạm nói.
"E rằng là sẽ thật sự không sao." Ở bên cạnh, nam tử áo bào đen lắc đầu nói: "Dư luận tại Thiên Võng đã thiên về một bên."
"Bên ngoài đều nói, Đồ Phu nhận đối đãi không công bằng, đất phong bị chiếm, thậm chí lọt vào vây công tập sát...hắn bất đắc dĩ xuất thủ tự bảo vệ mình, vì điều tra chân tướng, đối kháng với tà ác, giương cao chính nghĩa, hắn mới bị ép tạm giam đệ tử thế lực khắp nơi!"
Tam Hoàng Tử nghe thế, ánh mắt khẽ run, đều phát mộng.
Y sững sờ nửa ngày, huyết sắc dâng lên, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn trừng đến đỏ bừng trong giây lát.
"Hắn đánh rắm...quả thực là đổi trắng thay đen...hắn có mặt mũi nói những lời này sao?" Tam Hoàng Tử nổi giận nói.
Ai có thể nghĩ tới, động tác của Vương Khung lại nhanh như vậy, hắn ở bên kia vừa mới trói người, ở bên Thiên Võng cũng đã vận hành, điều khiển dư luận.
Hiện nay, chuyện gì mà đám người nói trước sẽ chiếm ưu thế, đã nói hắn trở thành người bị hại.
Lại thêm thành viên Bổ Thiên Công Hội cùng với thành viên Đồ Thần Công Hội truyền bá khoa trương, thậm chí là thêm mắm thêm muối, Vương Khung đã triệt để trở thành một vị đệ tử hàn môn dựa vào sư cố gắng của bản thân một bước lên mây, lại bởi vì bị đãi ngộ cùng với áp bách bất công, không thể không đứng dậy phản kháng, dùng hành động thực tế của chính mình, đối kháng với thế lực tà ác, bảo vệ tôn nghiêm của chính nghĩa.
Chuyện này là chính nghĩa thuộc về bình dân.
"Vương Khung, ta muốn giết ngươi." Tam Hoàng Tử cơ hồ sắp nổi điên.
Y đã đánh giá thấp sự điên cuồng của nam nhân này, đã đánh giá thấp ranh giới cuối cùng của hắn, càng đánh giá thấp thủ đoạn cùng với năng lượng của hắn.
Vương Khung hiện nay đã không phải là tiểu nhân vật mà y có thể tùy ý nhào nặn.
Đó là cao thủ cái thế thế hệ trẻ tuổi, uy chấn bốn mươi chín thành trong thiên hạ, cho dù là tại tuyệt địa Bắc Cảnh cũng đều là hung danh hiển hách.
Hắn càng là Đồ Hầu do triều đình sắc phong, phía sau có Thất Hoàng Tử, có Quang Minh Học Cung.
"Tam điện hạ, an phận một chút đi, bản thân của chuyện này liền rất ngu xuẩn." Nam tử áo bào đen thản nhiên nói: "Từ lúc vừa mới bắt đầu ta liền đã phản đối, người thành đại sự, sẽ tuyệt đối không sử dụng tiểu kỹ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận