Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 532

Vào thời điểm Vương khung ở trong Hắc Thuỷ Long Cung, lúc chém chết Lâm Huyền, đã từ chỗ của Lý Thuần Phong biết được một chút nội tình.
Cho dù là ở bên trong Hắc Ám Giáo Hội, người biết rõ dạng kế hoạch này cũng là phượng mao lân giác, đối với những hạt giống tro tàn kia, chỉ có người cực kì cá biệt mới nắm giữ toàn bộ danh sách.
Đường Phi Ngư có thể nói ra cái kế hoạch này, tám ~ chín phần mười thật sự là người Hắc Ám Giáo Hội.
"Giấu đủ sâu?" Vương Khung cười lạnh.
Người nào cũng sẽ không ngờ được huyết mạch Đường Vương Thành, tuyệt thế thiên tài Quang Minh Học Cung, sau lưng vậy mà đã sớm gia nhập Hắc Ám Giáo Hội, trở thành hạt giống bọn hắn xếp vào ở bên trong quang minh.
"Giữ mạng cho ta, sẽ có tác dụng lớn đối với ngươi, ta ở trong Quang Minh Học Cung cùng với Hắc Ám Giáo Hội đều có địa vị cực kỳ trọng yếu." Đường Phi Ngư liền ném ra ngoài tất cả thẻ đánh bạc của chính mình trong một lần.
"Gián điệp hai mang! ?" Vương Khung cười nói.
Mặc kệ những gì Đường Phi Ngư nói là thật hay giả, hắn đột nhiên cảm thấy giữ lại một người như vậy là vẫn có một chút tác dụng.
Ông! Lúc này, Hỏa Chủng của Vương Khung dần dần ảm đạm, hiệu quả miễn dịch năng lực mắt thấy đã sắp tiêu thất.
Hắn khoát tay, Nguyên Khí Trì hiển hiện ở trong bàn tay.
Vương Khung cong ngón tay búng ra, một đạo nguyên khí bay ra, tiến vào trong cơ thể của Đường Phi Ngư.
Trong khoảnh khắc, sinh mệnh lực bàng bạc dần dần tản ra, khí tức của Đường Phi Ngư khôi phục không ít, thương thế trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
"Hãy luyện hóa đạo nguyên khí này." Vương Khung trầm giọng nói.
Đường Phi Ngư không dám trái lời, vận chuyển chân nguyên.
Đột nhiên, đạo nguyên khí kia giống như rắn nhỏ chui vào trong đan điền, dung hợp cùng với Hỏa Chủng của Đường Phi Ngư.
Ầm ầm! Hỏa Chủng của Đường Phi Ngư nhẹ nhàng lay động, vết rách nhỏ bé phía trên khép lại trong giây lát, chân nguyên của y bàng bạc to lớn, càng trở nên cường đại, thực lực đề thăng không ít trong giây lát.
"Đây là..." Nhãn tình của Đường Phi Ngư sáng lên, vừa mừng vừa sợ.
Y không ngờ được thủ đoạn của Vương Khung lại thần kỳ như thế, trong giây lát liền chữa khỏi thương thế của y, còn thuận tiện đề thăng thực lực của y.
"Từ nay về sau, ngươi chính là người của ta." Vương Khung thản nhiên nói.
"Người này ngược lại là rất dễ dàng tin tưởng người khác, xem ra ta còn có cơ hội lật bàn." Đường Phi Ngư thầm nghĩ trong nội tâm, trên mặt lại là gạt ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
"Đạo nguyên khí ta ban tặng cho ngươi kia là kỳ trân vô thượng, ngươi hãy tế luyện ngày đêm, khiến cho nó không ngừng tiến hóa, thực lực của ngươi cũng sẽ nước lên thì thuyền lên." Vương Khung nhắc nhở.
Đường Phi Ngư nghe thế, trong nội tâm càng vui mừng hơn, Vương Khung vậy mà ngay cả bảo vật quý hiếm như thế này cũng đều ban cho y, quả thực là người thực lực càng mạnh, đầu não sẽ càng đơn giản.
"Bằng vào dạng trí thông minh này, nói không chừng ta có thể thu phục hắn." Đường Phi Ngư mừng thầm.
"Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi một việc, đạo nguyên khí này đã triệt để dung hợp cùng với Hỏa Chủng của ngươi, chỉ cần ta động tâm niệm, đạo nguyên khí này liền sẽ tự động nổ tung."
Nụ cười trên mặt của Đường Phi Ngư dần dần ngưng kết, thay vào đó là một vệt sợ hãi, y phát hiện ra chính mình đã sai, nam nhân trước mắt này quả thực chính là ma quỷ.
"Đừng sợ, ta sẽ không tùy tiện động tâm niệm, điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe lời." Vương Khung đi đến bên người Đường Phi Ngư, vỗ vỗ đầu vai của y, lộ ra nụ cười mổ heo làm thịt dê.
"Đương . .đương nhiên..." Đường Phi Ngư khàn giọng nói.
Ở trong loại tình huống này, y còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Khung khẽ gật đầu, lộ ra thần sắc hài lòng, chợt xoay người lại, nhìn về phía Tần Vạn Tượng.
Ầm ầm! Đột nhiên, toàn bộ cổ động chấn động kịch liệt, cái hố cực lớn dâng lên dung nham, nam tử áo bào đen vọt ra.
"Ha ha ha, ngươi chết chắc rồi!" Tần Vạn Tượng nghiêm nghị cười nói, sống lưng lập tức đứng thẳng lên.
Nhưng mà, nam tử áo bào đen vừa mới hiện thân, giống như hùng ưng vồ thỏ, xách theo y liền xông ra ngoài.
"Đây là tình huống gì?" Vương Khung mở to hai mắt nhìn.
Bên trong cái hố cực lớn, vô số tóc trắng vọt ra, mỗi một sợi đều phảng phất như dài trăm ngàn trượng, không ngừng sinh trưởng, tản ra lực lượng khủng bố, đâm thẳng về phía nam tử áo bào đen.
"Lão gia hỏa này đánh không lại yêu thú bị trấn áp?"
Nam tử áo bào đen lúc này cực kỳ chật vật, trên người dính vết máu, mang theo Tần Vạn Tượng chạy như điên, ngay cả thời gian quay đầu cũng đều không có.
"Ha ha ha, đồ ngu, còn muốn dùng lão già chết tiệt trấn áp ta, chết cười ta." Vương Khung cười to, tiếng cười cuồn cuộn dập dờn.
Đột nhiên, tóc trắng đầy trời truy sát ra đột nhiên dừng lại, phảng phất như bị tiếng cười phóng đãng hấp dẫn, từng sợi tóc quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phương hướng của Vương Khung.
"Chuyện này..."
Vương Khung choáng váng, vào một giây trước hắn còn đang cười nhạo Tần Vạn Tượng cùng với sư phụ y, hai kẻ đại ngu xuẩn, không có bản lĩnh, còn dám xé bỏ phong ấn, kết quả là dẫn xuất đại yêu, trên trời dưới đất, bị truy sát điên cuồng.
Vương Khung nhìn thấy một màn này chính là vô cùng vui mừng, sảng khoái giống như là ăn một bát thịt kho tàu.
Nhưng tiếng cười của hắn lại quá phách lối cuồng lãng, một giây sau vậy mà dẫn tới chú ý, đầu đại yêu kia liền thay đổi phương hướng, thả toàn bộ lực chú ý ở trên người hắn.
Chuyện này thật sự là quá xấu hổ.
Cái gọi là thiên cuồng có mưa, người cuồng có họa, lão tổ tông nói làm người phải khiêm tốn một ít, quả thật là có một chút đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận