Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 404

Ông! Lôi quang màu đen tự ý gào thét, đánh tan bụi mù đầy trời.
Trong tay Vương Khung cầm một thanh đao có hình thù kỳ dị trong tay, toàn thân bị vảy giáp màu đen bao bọc, mép của lưỡi đao giống như răng cưa, lôi quang màu đen vô tận toả ra từ thanh đao kỳ dị này, quấn quanh thân thể Vương Khung, sinh ra cộng minh cùng với máu thịt của hắn.
"Đây...đây là cái gì..."
Lúc này, trong lòng mọi người run lên.
Thanh đao kỵ dị kia dường như bất hủ, lực lượng nó phát ra khiến cho hình thái của Vương Khung cũng đều phát sinh cải biến, máu thịt của hắn biến thành vô cùng hoạt hoá, thậm chí có chút giống với hương vị của chân nguyên.
Mấu chốt nhất là, ở dưới sự bao phủ của loại lực lượng này, năng lực của Sát Mạch Hàn vậy mà mất đi hiệu lực?
"Ừm? Đây là binh khí gì?"
Trên bầu trời, đại giáo ti Vương Huyền Cương không nhịn được động dung, liền ngay cả y cũng đều không thể không chú ý thanh binh khí kỳ dị trong tay Vương Khung.
Nghịch Lân Nhận!
Thanh đao kỳ dị này, là sản vật sau khi vảy rồng dung hợp cùng với Thân Thể Giao Vương.
Vương Khung phát hiện ra, sự cường đại của Hỏa Chủng màu đen vượt quá sự tưởng tượng của hắn, nó không chỉ có thể dung hợp năng lực, chỉ cần là vật chất hoặc là năng lượng mà nó dựng dục ra thì đều có thể dung hợp với nhau.
Nghịch Lân Nhận, không chỉ dung hợp vảy rồng cùng với Thân Thể Giao Vương, thậm chí còn hấp thu lực lượng của Thiên Vương Pháp Thần Thai cùng với miếng sắt số 73.
Xét về tiềm năng và sức mạnh, nó thậm chí còn vượt qua cả Hắc Long Đao.
"Không…không có khả năng...chuyện này tuyệt đối không có khả năng..." Sát Mạch Hàn nghiêm nghị quát.
Hiện thực đã vượt quá phạm vi nhận biết của y, mạnh như truyền nhân Quang Minh Điện cũng đều trở nên điên cuồng khó mà khống chế.
"Ta không tin không giết được ngươi!" Sát Mạch Hàn triệt để nổi khùng.
Y đan hai tay vào nhau, ngón trỏ như kiếm, chĩa về hướng Vương Khung, điên cuồng thi triển năng lực "Vạn Vật Quán Thông”.
Vương Khung tay cầm Nghịch Lân Nhận, cất bước đi tới, lôi quang màu đen vờn quanh thân thể.
Lực lượng vô hình kia đánh lên trên người hắn, chỉ có thể tạo ra khí lưu hỗn loạn, bụi mù nổ vang, chứ không thể làm tổn thương bất cứ thứ gì.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào bên trong rung động thật sâu.
Ánh mắt của bọn hắn run lên, không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt.
Vương Khung dùng một loại phương thức gần như tàn nhẫn hiển lộ sự cường đại của chính mình.
Không hề né tránh, đối chọi chính diện với năng lực của Sát Mạch Hàn, đi về phía y.
Vương Khung mỗi khi bước ra một bước, trong lòng chúng nhân liền run rẩy một lần.
"Hắn...hắn thật sự còn là người sao? Làm sao lại có thể mạnh đến như vậy...quả thực liền giống như là khi dễ tiểu hài tử..."
"Quá hung tàn...nếu như ta là y...tâm thái đã sớm sụp đổ..."
"Đứng yên cho giết cũng đều không giết được...nhân loại thật sự có thể cường đại đến loại tình trạng này? Chúng ta là người cùng thế hệ?"
Những người may mắn còn sống kia nhìn đến trợn mắt hốc mồm, sự cường đại của Vương Khung đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn hắn.
Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả bản thân Sát Mạch Hàn cũng đều không hiểu, cả người run rẩy, cái gì cũng không làm, chỉ có thể máy móc phát động năng lực, chờ đợi Vương Khung đi về phía y.
Sát Mạch Hàn vô thức lui lại, trong mắt dần dần sinh ra sợ hãi cùng với tuyệt vọng.
"Tại...tại sao có thể như vậy...tại sao có thể như vậy...một con côn trùng...làm sao lại còn mạnh hơn ta?"
Sát Mạch Hàn gầm lên trong lòng, y muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà đạo thân ảnh khiến cho y sợ hãi kia đã đi tới trước người.
Nghịch Lân Nhận trực tiếp xuyên thủng thân thể của Sát Mạch Hàn.
Vương Khung lạnh lùng nhìn y, giống như giết heo dê.
"Ngươi muốn làm gì..." Sát Mạch Hàn run giọng hỏi.
Y lúc này, rốt cuộc không còn cao cao tại thượng, nắm giữ hết thảy như trước kia, trong mắt của y tràn ngập sợ hãi đối với Vương Khung.
Vương Khung hờ hững, nhấc Nghịch Lân Nhận lên, giơ Sát Mạch Hàn lên cao cao, đối mặt với những bóng người đang đứng trên bầu trời.
"Tên tiểu tử này muốn làm gì?" Nhóm đại lão hơi biến sắc, mơ hồ đoán được điều gì.
"Vương Khung, buông y xuống, chuyện này là Quang Minh..." Từ Kiếm Sinh bỗng nhiên quát.
Lời còn chưa dứt, lôi đình màu đen điên cuồng nổ vang, lực lượng cuồng bạo xuyên thủng thân thể Sát Mạch Hàn, khiến y vỡ tan thành từng mảnh.
Bên trên Thiên Vương Sơn, Vương Khung sát phạt vô kỵ, hắn lạnh lùng nhìn lên bầu trời, thần sắc hờ hững.
"Từ hôm nay trở đi, lão tử phản!"
Long có nghịch lân, chạm vào tất nghịch!
Quang Minh Điện hao phí ba ngàn năm thời gian, chôn vùi vô số thiên kiêu, ngay cả cái gọi Sơ Vương Tế cũng đều là một cái tử cục?
Bao nhiêu tiếng than khóc vang vọng trên Thiên Vương Sơn, bao nhiêu oan khuất hóa thành huyết sắc không tiêu tan...
Bọn hắn coi những đệ tử Quang Minh Học Cung như Vương Khung là heo dê, có thể tùy tiện xâu xé, tự ý chà đạp.
Tất cả những chuyện này đều triệt để chạm tới ranh giới của Vương Khung.
Một cái thế lực ẩn mình trong hắc ám, coi môn hạ đệ tử dưới trướng như là súc vật có thể tùy ý hi sinh, tuỳ tiện làm tế phẩm, quang minh như này căn bản không đáng theo đuổi.
Lời nói của Vương Khung quanh quẩn trên Thiên Vương Sơn, làm cho tâm linh của mỗi người rung động.
Nhóm người Minh Thanh Sa, Hoắc Thanh Minh, Minh Hạo Nhiên, thậm chí là gã béo đều sửng sốt.
Quang Minh Điện, cao cao tại thượng, cúi đầu ngẩng đầu nhìn thế gian trong vô tận tuế nguyệt, âm thầm duy trì trật tự cùng với lực lượng.
Nó đại biểu cho hết thảy, chi phối vạn vật.
Rời bỏ quái vật khổng lồ như này yêu cầu quyết tâm cùng với đảm phách cỡ nào? Thiên địa rộng rãi, chưa chắc đã có chỗ dung thân.
Nhưng mà, lời nói như vậy lại thực sự nói ra từ trong miệng của Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận