Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 994

Hai người bất động thần sắc, dùng thần niệm giao lưu.
Từ đầu đến đuôi, ánh mắt của vị đại hán trung niên mặc áo vải kia kia vẫn ở trên người hai người bọn hắn, không có dời đi một chút nào.
"Ta...ta có thể thử không?"
Đúng lúc này, một thanh âm như muỗi kêu vang lên.
Vương Khung nhìn lại theo tiếng kêu, ở phía sau cùng đám người, một thiếu niên đứng chân trần, trên mặt có vết máu, run rẩy giơ tay lên.
Đối mặt với ánh mắt đám người quăng tới, y trông có vẻ hơi nhát gan, vô thức thu lại bàn tay đang duỗi ra của mình.
"Cảnh giới Hỏa Chủng! ?" Vương Khung ngạc nhiên.
Thiếu niên này chỉ có tu vi cảnh giới Hỏa Chủng.
Đã từng có lúc, hắn cũng đã từng phấn đấu ở loại cảnh giới này.
Trước kia cầu học tại Quang Minh Học Cung, hắn chính là bắt đầu từ cảnh giới Hỏa Chủng, hiện nay thời thế thay đổi, loại cảnh giới này ở trước mặt hắn đã trở nên không có ý nghĩa.
Đừng nói là cảnh giới Hỏa Chủng, coi như là cảnh giới Bổ Nguyên, thậm chí là Chi Phối Giả ở trước mặt của Vương Khung, cũng chỉ có đường chết.
Hiện nay Vương Khung là Đồ Hầu cao quý, nắm giữ Bổ Thiên Công Hội, đã trở thành tiểu cự đầu một phương.
Dạng thiếu niên này nếu như là vào ngày thường, hắn cũng sẽ không quá mức để ý.
Nhưng xuất hiện ở trong Huyền Thiên Quan thì lại có một chút bất đồng.
Nơi này vô cùng thần bí, chỉ có người có duyên mới có thể đặt chân đến, coi như chỉ là cảnh giới Hỏa Chủng, chỉ sợ là cũng có chỗ đặc biệt.
"Cảnh giới Hỏa Chủng nho nhỏ cũng đến tham gia náo nhiệt?" Có người cười nhạo.
Mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo đối với cường giả cảnh giới Dung Khí có lẽ không được tính là gì, nhưng đối với cảnh giới Hỏa Chủng đó chính là một con số trên trời.
Vào thời điểm Vương Khung tiến vào ba đại viện Quang Minh Học Cung, ban thưởng lấy được cũng chỉ là ba trăm cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo mà thôi.
"Có thể!" Đại hán trung niên mặc áo vải thản nhiên nói.
Thiếu niên chân trần nhút nhát xuyên qua đám người, đi đến trước người đại hán, nhìn Hỏa Giới trên ngón trỏ tay phải, cắn răng một cái cởi Hỏa Giới xuống, đưa tới.
Đại hán trung niên mặc áo vải nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Không đủ!"
"Ta...ta chỉ có tám...tám vạn..." Thiếu niên chân trần hoảng hốt.
Y là được ăn cả ngã về không, đánh cược tất cả tài sản, nếu như có thể một bước lên trời, y liền có hi vọng.
Nếu như mất cả chì lẫn chài, y sẽ định trực tiếp nhảy núi kết thúc tính mệnh của mình.
"Nhóc con, không có tiền liền đừng có học người khác mở hộp mù."
"Chừng này tuổi cũng dám chơi loại trò chơi này? Ở trong nhà không có người lớn sao?"
"Ha ha ha, thật sự thú vị, nghé con mới sinh."
Đám người cười nhạo, sắc mặt của thiếu niên chân trần đỏ bừng, y nắm chặt song quyền, dùng thanh âm mà chính mình mới có thể nghe được, thì thào khẽ nói: "Thêm cả ta."
"Không đủ!" Đại hán trung niên mặc áo vải vẫn như cũ mặt không biểu tình, y phảng phất như không có bất kỳ tâm tình gì.
"Ta sẽ bù cho y!"
Đúng lúc này, Vương Khung đi ra, một cái vạc nhỏ bay vào trong tay đại hán trung niên mặc áo vải, bên trong chứa Hoàng Thiên Ngọc Đạo vàng óng ánh, khoảng chừng một vạn cân.
Một vạn cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo đối với Vương Khung mà nói, cũng không được tính là cái gì, hắn thuần túy là bởi vì có một chút hiếu kỳ đối thiếu niên chân trần này.
"Đủ!" Đại hán trung niên mặc áo vải nhàn nhạt nói, quăng ánh mắt về phía thiếu niên chân trần, ra hiệu cho thiếu niên chân trần chọn lựa.
"Ta...ta không nên..." Thiếu niên chân trần không có chọn lựa, ngược lại là nhìn về phía Vương Khung, có một chút co quắp nói.
"Không sao, ngươi chọn đi." Vương Khung cười nói, khá có hảo cảm đối với hành vi này của thiếu niên chân trần.
Thiếu niên chân trần hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vương Khung, sau đó khẽ gật đầu, quay người nhìn chín chiếc đỉnh đồng trước người, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên chỉ vào chiếc đỉnh đồng góc trái trên cùng kia.
"Chiếc kia."
"Con bà nó!" Thất Hoàng Tử thấy thế, mày nhíu chặt, trong nội tâm thầm mắng.
Gã có thể nhìn thấy được ở bên trong chiếc đỉnh đồng kia ẩn giấu một chiếc chuông, có hoa văn ngôi sao vàng, cổ phác vĩ ngạn.
Chiếc chuông này là một kiện Huyền Binh cao cấp.
Ông! Đúng lúc này, không gian bên trong chín chiếc đỉnh biến hóa, khí lưu hỗn độn tràn ngập, bao phủ toàn bộ bảo vật ban đầu.
"Ngươi...gian lận! ?" Thất Hoàng Tử mở to hai mắt, bỗng nhiên nhìn về phía đại hán trung niên mặc áo vải.
Đại hán trung niên mặc áo vải lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã.
Trong lòng Thất Hoàng Tử hơi giật mình một chút, lập tức nuốt vào lời nói ở bên môi.
Oanh...
Chiếc đỉnh đồng góc trái trên cùng bỗng nhiên bay lên, một đạo quang mang màu vàng dập dờn trong cung điện.
Ánh vàng tiêu tán, một thanh đao cổ lão hiện lên ở trước mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận