Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 746

"Tên tiểu tử, ánh mắt đó của ngươi là sao, nếu như không có thực lực tuyệt đối, ta có thể mang người ra từ Quang Minh Học Cung sao?" Vương Khung liếc mắt nhìn y, hờ hững nói.
Trong lòng Tề Tích hơi giật mình một chút, con mắt lập tức phát sáng.
Đúng thế! Y giết người tại tổng bộ Quang Minh Học Cung, nếu như không có cao thủ bảo hộ, y làm sao có thể đi ra ngoài, sợ rằng đã sớm bị đánh giết ngay tại chỗ, nào còn có thể sống mà lo lắng hãi hùng tại nơi này.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt y nhìn về phía Vương Khung lập tức biến đổi.
Nơi đây trái phải không người, xem ra tám ~ chín phần mười chính là người này đã cứu mình.
Có thể từ trong tổng bộ Quang Minh Học Cung, mang một kẻ phạm trọng tội như hắn đi ra ngoài, thủ đoạn cực cao, khó có thể tưởng tượng.
ít nhất là dạng cao thủ này xa xa không phải là hắn hiện nay có thể với tới.
Nghĩ tới đây, trên mặt của Tề Tích chứa đầy vẻ cảm kích, liên tục hành đại lễ đối với Vương Khung: "n nhân cứu mạng, không thể báo đáp..."
Lúc này, ở trong lòng của Tề Tích, địa vị của Vương Khung tăng lên thẳng tắp, quả thực chính là phụ mẫu tái tạo.
"Không cần khách khí như thế, về sau đi theo ta, chăm chỉ làm việc, sẽ không có ai dám làm gì ngươi." Vương Khung bá khí nói.
Tề Tích nghe thế, sự kính nể đối với hắn càng sâu thêm ba phần.
Y mặc dù không biết rõ thân phận của Vương Khung, nhưng đoán chừng vị ân công này có lai lịch kinh người, thủ đoạn khủng bố, thậm chí ngay cả Quang Minh Học Cung cũng đều không để ở trong mắt, lợi hại như thế, quả thực vượt qua phạm vi tưởng tượng của y.
"n công nếu có gì điều động, coi như muốn mệnh của ta cũng đều không tiếc." Tề Tích thành tâm thực lòng nói.
Y nguyên bản là cô nhi, sau một buổi, lại có thể đạt được sự coi trọng của nhân vật lợi hại như này, phảng phất như trong nháy mắt tìm lại được giá trị nhân sinh, nhìn thấy mục tiêu trong tương lai, trong ánh mắt nhìn Vương Khung cũng đều trở nên khác biệt.
Bên trong sùng kính lộ ra một tia khát vọng cực nóng, giống như là muốn báo đáp, chứng minh...
"Cái mạng nhỏ của ngươi ta liền không cần, từ nay về sau, ngươi chiếu cố tốt con vật nhỏ này cho ta là được."
Vương Khung ngoắc ngón tay, viên thịt trắng giống như một đống...một cục bột chui ra, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chặp Tề Tích, giống như sợ y chạy mất vậy.
"Đây là cái gì?" Tề Tích lấy làm kinh hãi, từ trước tới nay y chưa từng nhìn thấy sinh vật kỳ lạ như vậy.
"Đây là sủng vật mà ta nuôi, không có gì nguy hiểm, chỉ là có một chút tham ăn, ngươi chỉ cần phụ trách cho nó ăn hàng ngày là được." Vương Khung hững hờ nói.
"Đơn giản như vậy?" Tề Tích lộ ra thần sắc cổ quái.
Vị cao nhân trước mặt này hao tâm tổn trí phí sức cứu y ra từ Quang Minh Học Cung, thế mà vẻn vẹn chỉ an bài cho y một công việc làm nhân viên chăn nuôi, nhẹ nhõm như vậy, đơn giản như vậy, ngược lại là khiến cho trong lòng Tề Tích sinh ra áy náy, bất an mơ hồ.
"Quả nhiên là cao nhân, thi ân không cầu báo." Sự kính trọng của Tề Tích đối với Vương Khung lại tăng thêm ba phần.
Cái gì gọi là cao nhân,
Phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, cao thủ có thực lực mạnh là rất nhiều, nhưng nhân phẩm quý giá, cao thượng như hiền, thi ân như gió cuốn lưu vân, không niệm một tơ một hào, lòng dạ có thể so với nhật nguyệt, đây mới thực sự là cao nhân.
Không thể nghi ngờ, ở trong lòng của Tề Tích, Vương Khung chính là dạng cao nhân này.
"n công yên tâm, coi như máu chảy đầu rơi, ta cũng nhất định sẽ chiếu cố tốt tiểu gia hỏa này!"
Theo cách nhìn của Tề Tích, chiếu cố tốt dạng con vật nhỏ như thế này là thực sự quá đơn giản, loại sự tình nhỏ nếu như cũng không làm được, như vậy thì y cũng quá ngu, thực sự cô phụ sự nhờ vả của Vương Khung.
"Rất tốt!" Vương Khung cùng với viên thịt trắng không hẹn mà cùng khẽ gật đầu.
Vào lúc này, Tề Tích đột nhiên cảm thấy ánh mắt của một chủ một sủng này nhìn y có một chút quái dị tương tự, thật sự giống như...thật sự giống như...chồn nhìn thấy gà mái.
...
Tại Quang Minh Điện cổ lão!
Ở trên đỉnh một tòa Linh Sơn, mây trắng lượn lờ, giống như vạn mã bôn đằng, huyễn hóa ra các loại hình thái.
Bảo quang màu đỏ tía phóng lên tận trời, đánh tan tầng mây.
"Không có khả năng...Tố Huyền Chân, coi như ngươi tiến vào « Mạt Pháp Kinh Quyển » một chuyến, sao có khả năng trưởng thành đến một bước này?" Một giọng nói lạnh lùng mang theo chấn kinh truyền đến.
Phía trên Linh Sơn, một vị nam tử mặc áo giáp màu bạc trên người hoảng sợ nói.
Áo giáp của gã đã sớm vỡ vụn, khí huyết khô héo, liền ngay cả Hỏa Chủng trong cơ thể cũng đều tổn thất hơn phân nửa, bị Tố Huyền Chân cướp đoạt, một ngụm nuốt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận