Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 542

"La Thanh Nguyên làm chuyện ngang ngược, quả thực đã nhục nhã thanh danh của Vương Thành, đến thời điểm đó chúng ta lột sạch nàng, chia nhau bảo vật." Viêm Thế Minh cười gằn nói.
"Chia con mẹ chúng mày."
Đúng lúc này, một tiếng quát to vang vọng ở dưới chân núi.
Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, ở bên trong đám người, Vương Khung nghênh ngang đi ra.
"Là người nào lại dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này? Che chở cho tội nhân? Ngươi hẳn là đồng đảng của La Thanh Nguyên?" Viêm Thế Minh lạnh lùng quát.
"Ngu ngốc, ngươi mù mắt rồi sao, trong đầu chỉ có bảo vật?"
"Ngươi có biết trận chiến này có liên quan đến danh dự của Quang Minh Điện hay không, có rất nhiều mộ phần của tiền bối bị cướp bóc, ở trên chín tầng trời, anh linh bất an, không lo tru sát cừu địch, an ủi tổ sư, con mẹ ngươi thế mà còn nhắc tới chia chác bảo vật?"
Vương Khung chỉ vào Viêm Thế Minh chửi ầm lên, mỗi chữ mỗi câu, nói năng rất có khí phách.
Ở trong miệng hắn, lần vây quét này là vì giữ gìn uy nghiêm chí cao vô thượng của Quang Minh Điện, là vì an ủi tổ sư bị đào mộ phần trên trời có linh thiêng, đề cao lẽ phải và lòng dũng cảm, dùng hành động nói cho thế nhân biết, chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không vắng mặt, tà ác chắc chắn sẽ bị tru diệt.
Âm thanh cuồn cuộn, dập dờn sơn hà, mỗi chữ, mỗi câu lời đều vô cùng có lực.
Trong lúc vô hình, Vương Khung đứng ở bên trên đỉnh cao của đạo đức, ngôn ngữ tinh tế, mang ý nghĩa sâu xa.
Đối mặt với những lời nói của hắn, thật đúng là không có người nào phản bác, cũng không có người nào dám phản bác, lúc này chỉ cần ai nói một chữ "không", sẽ ngay lập tức bị mang tiếng coi thường chính nghĩa, bội bạc, gian ác.
"Con mẹ nó, cái loại rác rưởi nhà ngươi, trong nội tâm không có chính nghĩa, chỉ có bảo vật, còn giật dây mọi người cùng nhau tiến lên, ngươi có phải hay không là muốn thừa dịp hỗn loạn giải cứu tiểu công chúa La gia?"
Đột nhiên, Vương Khung xoay chuyển lời nói, thay đổi đầu thương, chĩa về Viêm Thế Minh.
"Ngươi...ngươi...nói bậy..."
Viêm Thế Minh đã sớm bị một phen ngôn từ của Vương Khung nói đến mức trợn mắt hốc mồm, gã không ngờ được thế mà có người có thể mô tả cuộc vây sát đoạt bảo này một cách chính nghĩa lẫm nhiên như vậy.
Gã còn chưa có tỉnh táo lại, Vương Khung thi triển một chiêu thái bạch tiên kiếm, phiêu hốt vô tung, trực tiếp tập trung toàn bộ hỏa lực lên trên người gã.
"Vậy thì ngươi chột dạ làm cái gì? Đúng là một tên khốn dụng ý khó dò, lẫn vào bên trong đội ngũ chính nghĩa của chúng ta, cổ động nhân tâm, còn ngươi thì làm ngư ông đắc lợi, cái mả cụ nhà ngươi chứ." Vương Khung nhân cơ hội chửi ầm lên.
Hắn đứng ở trên đỉnh cao đạo đức, mỗi chữ mỗi câu, kẹp thương đeo gậy, khiến cho Viêm Thế Minh nghẹn họng, nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào, dạng tư thái này ngược lại là khiến cho một số người hoài nghi.
"Đại nhân quả nhiên anh minh thần võ ngút trời, vừa mới tới vậy mà liền phát hiện ra đồng đảng của La Thanh Nguyên?" Trong lòng Cung Bát Lưu chấn động, sự kính nể đối với Vương Khung lại nhiều thêm ba phần.
"Con mẹ nó, hoá ra là đồng đảng của La Thanh Nguyên, trách không được vào thời điểm ta vừa nói muốn bàn bạc kỹ hơn, ngươi liền muốn ra tay với ta, hoá ra là muốn để cho chúng ta đi chịu chết."
Đúng lúc này, có người kêu to, giống như là hỗ trợ Vương Khung vậy, chứng thực tội danh của Viêm Thế Minh.
"Thằng khốn, lão tử nói cho ngươi biết, chính nghĩa chắc sẽ chắn chiến thắng tà ác."
Vương Khung đột nhiên vọt tới, túm cổ Viêm Thế Tu đang ngẩn người, bàn tay vung lên, "bốp bốp" liền là hai cái bạt tai.
Ở dưới Nghiệt Long Sơn, cái tát chính nghĩa rung động "bốp bốp", quanh quẩn ở bên tai mọi người.
Đường đường là đệ tử Viêm Vương Thành, lại bị tát cho ngây người ở trước mắt bao người.
Viêm Thế Minh hoảng sợ nhìn Vương Khung, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trên mặt tràn đầy vẻ bất khả tư nghị, đến mức gã ngay cả gương mặt nóng rát cũng đều không để ý.
Từ khi xuất đạo đến nay, gã chưa từng nhìn thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng cũng chính là hướng về phía bảo vật trên người tiểu công chúa La gia mà đến, lại nói đường hoàng, hiên ngang lẫm liệt như vậy, hết lần này tới lần khác gã còn không thể phản bác.
Thậm chí kẻ vô sỉ bại hoại này vậy mà còn đứng ở trên đỉnh cao đạo đức, khuấy động cảm xúc của mọi người, khiến cho gã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
"Thủ đoạn của người này thật giỏi, chỉ vài ba câu liền cổ động nhân tâm, dẫn dắt tâm tình của mọi người."
"Quả nhiên không phải là kẻ lương thiện, loại thủ đoạn dẫn dắt tiết tấu này chỉ có hội trưởng Đồ Thần Công Hội trước kia mới có thể so sánh."
"Nhỏ giọng một chút, không muốn sống rồi sao? Dám nhắc tới tên của nam nhân kia?"
"Ở dưới Nghiệt Long Sơn, chúng ta sắp săn giết chính là hôn thê của nam nhân kia, ngươi còn nhắc tới tên của hắn?"
Ở một nơi nhiều người như vậy, tự nhiên cũng có cao thủ bảo trì đầu óc tỉnh táo, trong giây lát liền khám phá đuợc thủ đoạn của Vương Khung.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn lại không có cách nào phản bác.
Loại thủ đoạn chiếm cứ đại nghĩa, khơi dậy cảm xúc của đám người, dẫn dắt tiết tấu này được tính là dương mưu đường đường chính chính, nếu ai phản bác, sẽ lập tức trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, suy cho cùng là không có ai có thể vượt qua điểm cao nhất của đạo đức.
Thủ đoạn như vậy cực giống hội trưởng Đồ Thần Công Hội Đồ Phu tung hoành Thiên Võng năm đó, cũng chính là Vương Khung đại náo Sơ Vương Tế, bị Quang Minh Điện truy sát khắp thế giới.
Khi cái tên này được đề cập tới, ở dưới Nghiệt Long Sơn liền xôn xao, tất cả mọi người đều cảm khái.
Đối với phần lớn đệ tử Quang Minh Học Cung mà nói, nam nhân này mặc dù hung danh dậy sóng, nhưng lại có thể được xưng là truyền kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận