Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 757

Bên trong kén tằm ánh sáng, dao động sinh mệnh bỗng nhiên suy yếu, giống như nến tàn trong gió, lung lay sắp đổ.
Vào lúc này, thân hình của Minh Hạo Nhiên hiển hiện ra từ bên trong.
Vô tận quang minh giống như bệnh độc, xâm nhuộm thân thể của y, chui vào bên trong máu thịt, lục phủ ngũ tạng của y cũng đều bắt đầu đốt cháy, quang huy Hỏa Chủng dường như muốn hòa thành một thể.
"Rốt cuộc cũng giết được!"
"Đối địch với Thần Miếu, đương nhiên phải chết..."
"Trên trời dưới đất, chỉ có một con đường chết!"
Đám người cảm thán, đều nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười.
Những ngày này, Minh Hạo Nhiên đã giết quá nhiều đệ tử Thần Miếu, hiện nay rốt cuộc cũng giết được, bị Tội Kiếm Hình chém giết.
Lần này, Thần Miếu lập uy, chính là muốn một lần nữa nói cho thế nhân, tại Bắc Cảnh, Thần Miếu vẫn như cũ cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.
Minh Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt.
Trong ánh mắt, có lưu luyến, có không muốn xa rời, cũng có tiếc nuối, càng nhiều lại là một loại hiểu ra cùng với tự tại.
"Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam...thật đáng tiếc, chỉ kém nửa bước..." Minh Hạo Nhiên thở dài một tiếng, Hỏa Chủng sắp tịch diệt, sinh mệnh dường như sắp đi đến điểm kết thúc.
"Nên như vậy!" Tội Kiếm Hình hờ hững nói.
Ở trước mặt gã, không có người có thể đào thoát, hung danh của gã chính là đúc thành từ máu và xương của vô số thiên kiêu cùng thế hệ.
Ông! Tội Kiếm Hình vung tay, vô số quang minh giống như côn trùng tụ hợp ở quanh người Minh Hạo Nhiên, mắt thấy liền muốn chui vào trái tim y, triệt để kết thúc sinh mệnh của y.
Ông! "Tiểu Minh đồng học, ngươi sắp chết rồi!" Đúng lúc này, một tiếng cười truyền đến từ phía sau, lộ ra một tia mừng rỡ cửu biệt trùng phùng.
Cùng lúc đó, một bàn tay to lớn rơi ở trên đầu vai của Minh Hạo Nhiên.
"Mọi loại kiếp số, đều quy về thân ta đi!"
Vừa dứt lời, vô tận quang minh nổ vang, toàn bộ chú thuật đáng sợ tràn vào bên trong bàn tay kia.
Nguyên linh cốt, hắc viêm huyết, tinh khí sinh mệnh lưu chuyển ở giữa khủng bố dâng lên như cuồng triều, trong giây lát liền tuỳ tiện thôn phệ, luyện hóa chú thuật quang minh đáng sợ kia.
Một màn này núi lở trời sập, chấn động ánh mắt của tất cả mọi người.
Thân thể của Minh Hạo Nhiên đại chấn, nhưng mà bất chấp sống sót sau tai nạn, y máy móc quay đầu, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt trong suốt lấp lóe, vào lúc thấy đạo thân ảnh quen thuộc kia, thân thể không tự chủ được trở nên rung động.
"Tiểu Minh đồng học, đã lâu không gặp!" Khoé miệng của Vương Khung hơi hơi nâng lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hắn đi lên phía trước, đưa tay liền là một quyền, rơi vào lồng ngực của Minh Hạo Nhiên.
"Ngươi đã trở nên mạnh hơn!"
Đối với Minh Hạo Nhiên mà nói, nếu như trước kia không gặp được Vương Khung, có lẽ y hiện nay vẫn như cũ chỉ là một vị hoàn khố thế gia nhị lưu, cả ngày chơi bời lêu lổng, vừa không thể truyền thừa y bát gia tộc, cũng vừa không thể bảo vệ người thân của mình.
Cuối cùng chỉ có thể trở thành tồn tại tầng dưới chót nhất ở trong tộc, ở bên trong rất nhiều sản nghiệp nhận một công việc thấp kém, tìm một vị nữ tử bình thường cũng xuất thân từ thế gia, sống tạm cả đời này.
Nhưung vận mệnh đã cho y cơ hội lựa chọn.
Minh Hạo Nhiên năm đó, không hề do dự lựa chọn Vương Khung, đối mặt với sinh tử, vẫn như cũ đứng ở bên cạnh hắn.
Từ một ngày kia trở đi, vận mệnh của y liền đi về hướng một con đường khác.
Vào giờ phút này, Minh Hạo Nhiên đã không phải là hoàn khố trước kia, mà là Tiểu Minh Tôn hung danh thấm nhuần Bắc Cảnh, mạnh như Thần Miếu cũng đều muốn phái phái đệ tử dòng chính đi đến truy sát, bản thân của chuyện này liền là một loại khẳng định.
Cho dù là như vậy, bây giờ Minh Hạo Nhiên cũng không khống chế được cảm xúc.
Vào thời điểm y lại một lần nữa nhìn thấy Vương Khung, cả người rốt cuộc cũng mất đi thong dong bình tĩnh trong dĩ vãng, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt trong suốt, lộ ra dị sắc doạ người, thân thể đều không nhịn được trở nên rung động.
So với Diệp Mặc, y đối với Vương Khung có nhiều hơn một tia ước mơ cùng với cảm kích.
"Thần tượng...ta...ta không có làm cho ngươi mất mặt..."Minh Hạo Nhiên khàn giọng nói.
Lúc này, một nhóm đệ tử Thần Miếu quay mặt nhìn nhau, trên mặt hiện ra thần sắc kinh hãi gặp quỷ.
Đây chính là Tiểu Minh Tôn a...Sst phạt vô kỵ, có không biết bao nhiêu cao thủ chết ở trong tay y, đối mặt với sự truy sát của Thần Miếu đều không có nhăn lông mày nửa phần, nam nhân trước mắt này là người nào, vậy mà khiến cho y thất thố như vậy.
Nghĩ đến đây, toàn bộ ánh mắt của mọi người rơi lên ở trên người Vương Khung.
"Ngươi đã làm rất tốt, thể ngộ thật kỹ, sinh tử nhất niệm, đây là cơ duyên của ngươi!" Vương Khung đưa tay ra hiệu, cùng lúc đó, một đạo nguyên khí tiến vào trong cơ thể của Minh Hạo Nhiên, Minh Hạo Nhiên ngoan ngoãn lui sang một bên, khôi phục thương thế, lĩnh hội cảnh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận