Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 390

Lời còn chưa dứt, một bàn tay rơi xuống, che khuôn mặt của y, đẩy lùi một nửa những lời vừa nói ra.
"Ngươi có phải hay không chán sống rồi? Cả gan nói lung tung về hoàng tộc?" Kỷ Nguyên Thần không biết trở về từ khi nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Hạo Nhiên.
Minh Hạo Nhiên nhếch miệng, tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.
Kỷ Nguyên Thần quay người, dùng ánh mắt cổ quái đảo qua Vương Khung, bên trong con ngươi lóe ra một tia dị sắc, bên trong kinh nghi dường như còn mang theo một chút...đố kị! ?
"Tiểu tử, giỏi lắm, ngay cả U Hoàng Trường công chúa cũng đều chú ý tới ngươi." Kỷ Nguyên Thần không nhịn được tán dương, nhưng ngữ khí lại có chút chua xót.
Vương Khung gượng cười hai tiếng, không nói thêm gì.
Việc này nói ra cũng không ai tin.
Lúc này, ở cách đó không xa, từng tia ánh mắt lần lượt nhìn về phía hắn, khá có một chút nghiền ngẫm.
Vương Khung tự nhiên không biết, một số đại lão ở đây, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người cùng thế hệ, hắn đã ăn được chén cơm của U Hoàng Trường công chúa kia, cũng chính là chén cơm mà răng miệng không tốt mới có thể ăn kia.
"Người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng a!"
"Một lũ ngu xuẩn, còn chướng mắt chén cơm kia, các ngươi có tiền vốn ăn chén cơm này sao? Mười năm sau, các ngươi sẽ biết rõ cái gì gọi là chênh lệch."
"Có thể giảm đi ba mươi năm phấn đấu a, thật sự là hạt giống tốt!"
Từng vị đại lão đều là người từng trải, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung vậy mà nhiều thêm ba phần thưởng thức, dường như là bắt đầu từ lúc này, tương lai của Vương Khung liền so với đại bộ phận người đều muốn quang minh xán lạn hơn.
Cũng chỉ có một ít người cùng thế hệ tâm cao khí ngạo, không có trải qua rèn luyện lộ ra vẻ khinh thường.
Đối với chuyện này, đại lão sư trưởng các thành trì lớn chỉ là cười nhạo, người trẻ tuổi, ý nghĩ chính là ngây thơ, qua mười năm nữa, những kẻ ngu xuẩn này chỉ sợ đều sẽ hối hận, chính mình làm sao lại không ăn được chén cơm này!
Đương nhiên, Vương Khung cũng không biết rõ hoạt động tâm lý của mọi người.
Thiên Vương Sơn, sơn môn mở rộng, ánh vàng óng ánh giống như cột chống trời, bay thẳng lên mây.
"Các đệ tử, tất cả đều đi vào!"
Giọng nói vang lên, chấn động sông ngòi.
Trong khoảnh khắc, đạo đạo lưu quang màu vàng vọt ra từ trong cột ánh sáng, chụp vào mỗi một vị đệ tử Quang Minh Học Cung.
"Bây giờ liền bắt đầu rồi?" Vương Khung cũng là lần đầu tiên tham gia Sơ Vương Tế, cũng không biết rõ quá trình cụ thể.
Ông! Ở dưới sự bao phủ của lưu quang màu vàng, cảnh tượng chung quanh biến thành mơ hồ, giống như lưu tinh vạch qua ở bên người.
Sau một khắc, Vương Khung liền xuất hiện ở phía dưới một mảnh hồ nước cực lớn, núi xanh vờn quanh chung quanh.
Linh khí nơi này, so với ngoại giới ít nhất dư dả hơn gấp hai mươi lần.
Dưới hồ nước, thân ảnh to lớn bơi tới bơi lui, cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người Vương Khung, giống như đào mệnh vọt sâu vào bên trong hồ nước.
Đúng lúc này, từng thân ảnh lần lượt xuất hiện.
Vương Khung cử động mắt nhìn lại, ít nhất có hơn ngàn người.
"Toàn bộ người tham gia Sơ Vương Tế lần này đều ở nơi này?"
"Quy mô vượt qua kỳ trước a." Gã béo khẽ nói, đi đến bên người Vương Khung.
"Rốt cuộc cũng sắp bắt đầu! Không biết rõ lần thí luyện này đến cùng là nội dung gì." Minh Hạo Nhiên vô cùng hiếu kì.
Tại nơi này, chỉ sợ ngoại trừ Diệp Mặc, tâm tình của mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút chập trùng.
Ông! Nước hồ chấn động, lại là một cột sáng màu vàng rủ xuống, một coõ khí tức đáng sợ tràn ngập thiên địa, chấn động hồ nước trong giây lát.
Tất cả mọi người đều biến sắc lần lượt nhìn lại.
"Diệp Thiên!"
Vị đại sư huynh Quang Minh Học Cung này rốt cuộc cũng giáng lâm, khí tức của gã càng trở nên thâm trầm, dường như đả kích liên tiếp trong những ngày gần đây đối với gã cũng không được tính là cái gì.
Tròng mắt của gã bình tĩnh giống như nước hồ trước mặt này.
"Đến rồi!" Vương Khung nắm chặt hai tay, quăng ánh mắt tới.
Diệp Thiên cũng nhìn hắn, chỉ là ánh mắt của gã không có một chút dao động nào, trong mắt gã, dường như có thân ảnh Vương Khung, sau đó liền trôi qua không để lại dấu vết.
"Gã đã trở nên không giống." Diệp Mặc đột nhiên nói.
Ầm ầm! Đúng lúc này, một màng sáng khổng lồ bốc lên, bao phủ toàn bộ Thiên Vương Sơn, ngăn cản hoàn toàn liên hệ với thế giới bên ngoài.
Trên bầu trời, một toà kiến trúc khổng lồ nổi lên, các nhân vật trên đó đều là cao tầng Quang Minh Học Cung.
Sơ Vương Tế lần này chính là do đại giáo ti Vương Huyền Cương đích thân chủ trì, đây cơ hồ được tính là quy cách cao nhất từ trước đến nay.
Bên cạnh y có từng vị trưởng lão đứng thẳng, đại chấp giáo Tinh Hà Thành Từ Kiếm Sinh cũng thình lình xuất hiện.
Ngoài ra còn có cao tầng các thành trì lớn, cùng với U Hoàng Trường công chúa, tám đại Vương Thành, thậm chí ngay cả đạo chủ không ít Linh Sơn đạo thống cũng đều nhận lời mời đi đến xem lễ.
"Quang Minh Học Cung trong những năm này ngược lại đã bồi dưỡng ra không ít hạt giống tốt." Lúc này, một vị đạo nhân mặc mãng bào màu tím nói chuyện.
Giọng nói của y vừa mới vang lên, liền khiến cho một nhóm đại lão nhìn sang.
Kim Sơn Đạo Chủ, vị cự đầu vô thượng uy danh hiển hách này cũng xuất hiện tại bên trên Thiên Vương Sơn, ánh mắt của gã sắc bén, đảo qua bên dưới, rất dễ dàng liền cảm nhận được sự tồn tại của Vương Khung.
Hôm đó, đệ tử của gã chính là chết ở trong tay Vương Khung.
"Không biết rõ Sơ Vương Tế lần này, tên tiểu gia hỏa nào sẽ gặp may mắn, có thể trổ hết tài năng." Một vị trung niên nam tử vạm vỡ nói.
Giọng nói của gã như tiếng chuông lớn, mỗi chữ mỗi câu đều phảng phất như uẩn tàng vô tận lực lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận