Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 374

"Thật là gặp quỷ, Hỏa Chủng màu đen đến cùng đã đản sinh ra thứ gì vậy?" Vương Khung lộ ra sắc mặt cổ quái.
Chỉ thấy sau khi vảy rồng thôn phệ luyện hóa tất cả tinh, khí, thần, lân phiến cứng cáp cổ phác lại sinh trưởng ra 7 phiến, so sánh cùng với các lân phiến khác, màu sắc lân phiến mới sinh càng sáng hơn, ít bóng hơn.
"Thứ quỷ gì đây?" Vương Khung gãi đầu, càng trở nên hiếu kì.
Ông! Đúng lúc này, Hỏa Chủng màu đen mạnh mẽ nhấp nháy, ở chỗ trung ương, cỗ hư ảnh bàng bạc to lớn kia lại hiển hiện một lần nữa.
Vảy rồng run rẩy, một luồng quang mang thoát ra, tiến vào trong cơ thể của Vương Khung, dung hợp cùng với Hỏa Chủng màu đen.
Cả hai cộng hưởng với nhau, cỗ hư ảnh ở chính giữa Hỏa Chủng màu đen kia biến thành càng trở nên rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được một chút hình dáng.
"Con bà nó...thứ quỷ này lại đang cho cỗ hư ảnh kia ăn?" Vương Khung kinh ngạc.
Đối với Hỏa Chủng màu đen, hắn luôn cảm thấy còn có rất nhiều bí mật chưa hề được khai quật, đặc biệt là cỗ hư ảnh tiềm ẩn ở trung ương kia, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quái dị.
Hiện tại, chiếc vảy rồng này là dùng tinh, khí, thần hấp thu được cho cỗ hư ảnh này ăn.
Hoàn cảnh và tình huống này chẳng khác gì...bào thai...một bào thai ở trong bụng Vương Khung! ?
"Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?" Vương Khung nín hơi ngưng thần, quan sát biến hóa của Hỏa Chủng màu đen.
Ở chỗ trung ương, cỗ hư ảnh kia không ngừng nhúc nhích, hấp thu lực lượng được cho ăn, hình dáng của nó dần dần rõ ràng, nó có vẻ thực sự giống hình dạng của một bào thai.
Tuy nhiên theo dần dần luyện hóa lực lượng được cho ăn, hình thái của cỗ hư ảnh kia cũng phát sinh cải biến, mọc ra một cục u giống như sừng thú.
"Sẽ không thật sự nuôi dưỡng ra thứ đồ gì đó chứ?" Vương Khung nói lầm bầm.
Lúc này, loại biến hóa này đối với hắn mà nói là không có bất kỳ chỗ xấu gì, tương phản, sau khi được vảy rồng cho ăn, Hỏa Chủng màu đen bắt đầu lớn mạnh, ánh lửa óng ánh, càng trở nên chói mắt, chân nguyên dựng dục bắt đầu phân tách, biến thành càng thêm hùng hồn to lớn.
"Loại đồ vật này giống như Tiểu diệp tử, có thể gia tốc tu hành! ?"
Thiên phú của Diệp Mặc là có thể sinh ra cộng minh cùng với sóng não của Vương Khung, gia tốc tốc độ tu luyện của hắn, đề thăng ngộ tính.
Vảy rồng thì càng thêm trực tiếp, thôn phệ tinh, khí, thần, cho Hỏa Chủng màu đen ăn, trực tiếp đề thăng lực lượng.
"Vào trước khi Sơ Vương Tế diễn ra, ta hẳn là có thể lại đột phá tiếp." Vương Khung nắm chặt vảy rồng ở trong tay.
Những chuyện khác, hắn hiện tại không có thời gian suy nghĩ, Sơ Vương Tế chỉ còn lại chưa tới một tháng nữa, hắn muốn dùng hết tất cả khả năng, đề thăng thực lực vào trước khi Sơ Vương Tế diễn ra.
Nếu đã biết được phương pháp sử dụng vảy rồng, tâm tư của Vương Khung triệt để trở nên sống động, nhìn chằm chằm vào một phần danh sách, tất cả ở phía trên đều là cao thủ có giao tình không tệ cùng với Diệp Thiên.
Những người này, có một bộ phận lớn đều trà trộn vào trong Thiên Võng, đồng thời còn có được thanh danh không yếu, Đồ Thủ Điếu Kinh Long cũng chỉ là một trong số đó.
"Mấy thằng nhóc, cũng đừng trách tay ta đen." Khoé miệng của Vương Khung hơi hơi nâng lên, dường như lại tìm được cảm giác mổ heo làm thịt dê năm đó.
Với thanh đao trên tay, tung hoành trên thớt, cười nói ở giữa heo dê, giữa tiếng gầm của bò và lừa, dưới ánh mắt sợ hãi của gà, vịt, cá và thỏ, cảm giác phóng khoáng bỗng trỗi dậy.
Lúc này, Hắc Long Đao của Vương Khung dường như đã đói khát khó nhịn, mài đao xoèn xoẹt hướng về phía heo dê, người trên danh sách một kẻ cũng đều không thể chạy thoát.
Có thể đoán được, một cơn bão sắp càn quét Thiên Võng đang chậm rãi nổi lên.
Sau đó, Vương Khung không có xuất thủ nữa, ngoại trừ tu luyện, chính là chữa thương cho Minh Hạo Nhiên cùng với Hoắc Thanh Minh.
Long Viên Khí mặc dù không thể triệt để chữa trị thương thế của bọn hắn, khiến cho thân thể đứt gãy mọc lại, nhưng có thể làm dịu thống khổ.
"Trạng thái của Tiểu Minh trong mấy ngày nay rất kỳ quái, cơm nước không ăn, mỗi ngày đều đang ngồi bất động." Gã béo nhìn chằm chằm Minh Hạo Nhiên nói.
Từ sau khi hai mắt bị thương, Minh Hạo Nhiên như là con rối, mỗi ngày đều ngồi bất động, dường như đã triệt để mất đi hi vọng.
Khuôn mặt của ytiều tụy, tóc tai rối bời, quần áo lấm lem, huyết khí càng là uể oải đến cực hạn.
Nỗi bi thương còn lớn hơn cái chết, có lẽ chính là như vậy.
"Tên tiểu tử này rất khó lường." Bạch gia ở bên cạnh nhìn chằm chằm, đột nhiên nói.
Nhãn tình của Vương Khung sáng lên, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Cơ duyên của y đã đến, sáu giác quan của y bị cắt đứt, y đang tìm kiếm sự sống từ trong cái chết, thân ở trong giam cầm, tâm nhãn không bị cản trở, nhìn thấy đức thế tôn, có thể chiếu sáng trong ánh sáng vô biên...chậc chậc, thật khó lường...quả nhiên là ở phía dưới đại kiếp, ắt phải có cơ duyên..."
"Số mệnh của kẻ này từ đây sẽ bất đồng..." Bạch gia không nhịn được gật đầu nói.
"Có ý tứ gì?" Vương Khung không nhịn được hỏi, Bạch gia nói nhiều như vậy, hắn một câu cũng đều nghe không hiểu.
"Mắt thường đã chết, tâm nhãn còn sống, thần thông hiện ra, nhìn thấu sự thật, tên tiểu tử này có một chút ý tứ." Bạch gia trầm giọng nói.
"Tâm nhãn..." Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, nhìn Minh Hạo Nhiên, lộ ra một vệt dị sắc.
...
Cùng lúc đó, tại tổng bộ Quang Minh Học Cung.
Trong phòng chữa trị, khí lạnh bốc lên trên giường ngọc băng, có một thiếu niên đang nằm ở đó, toàn thân của y cắm đầy kim châm, chỗ giữa trán có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Gặp quỷ, tinh, khí, thần của y lọt vào trọng thương, bị cưỡng ép tước đoạt một bộ phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận