Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 497

"Ngươi..." Sắc mặt của Tô Thanh Hòa đại biến.
Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, nhìn sang.
"Sống sót như thế này còn không bằng giải thoát...ca ca là đang cứu rỗi ngươi..." Dương Kỳ ôm thật chặt con quái vật kia, trong miệng thì thào: "Từ hôm nay trở đi, ta không còn có muội muội."
Y cắn răng, muốn kìm nước mắt, nhưng tiếng nấc kia lại nghẹn ngào trong gió, đượm nỗi buồn và nỗi đau sâu sắc.
Vương Khung trầm mặc không nói, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, đan xen và không ngừng thay đổi.
Hắn không biết rõ chuyện này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với với Dương Kỳ, nhưng hắn biết, từ hôm nay trở đi, Dương Kỳ sẽ triệt để bất đồng.
Sau một hồi, Dương Kỳ cầm khối quặng đen kia, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, đi đến trước người Vương Khung.
"Lão đại...ta muốn cầu ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?" Vương Khung hỏi.
"Ngươi có thể giúp ta luyện nó thành một kiện binh khí không?" Dương Kỳ cúi đầu nhìn khối quặng đen trong tay, ánh mắt tan rã, thì thào khẽ nói.
"Liền gọi nó là...Cứu Rỗi!"
Tại chỗ sâu Phế Thổ, một khe nước ngoằn ngoèo như một con rồng lớn, xé rách đại địa, không biết trải qua bao nhiêu tuế nguyệt tẩy lễ, mới có thể hình thành vực thẳm vô tận này.
Đám yêu thú dày đặc tụ tập trong vực thẳm, ngửa mặt lên trời gào thét.
Bọn chúng chém giết lẫn nhau, hưởng thụ huyết thực, tiến hóa trưởng thành ở bên trong chiến đấu cùng với sát phạt.
Trong vực thẳm vô tận, một cơn chấn động truyền ra, chấn động đại địa, khiến cho vô số yêu thú chấn kinh bỏ chạy.
Bên trong hắc ám, truyền đến tiếng xiềng xích trầm trọng.
Một tia sáng mờ nhạt lấp loé, mang lại một chút ánh sáng cho vực thẳm chết chóc và mục nát này.
Tia sáng mờ nhạt càng lúc càng sáng, cuối cùng lộ ra nguyên hình.
Một tấm bia to cổ lão đứng tại phần cuối vực thẳm, khí đen lượn lờ phía trên, cả tấm bia to đã mục nát, đổ nát, khí đen cũng tỏ vẻ ảm đạm phai mờ.
Phía trên tấm bia to, khắc hai chữ to: Tai Nạn.
Bên cạnh tấm bia to cổ lão này, có một chiếc sừng đỏ cực lớn bằng đồng, nhấp nháy hoa lửa, giống như luyện ngục, phía trên cũng khắc hai chữ to: Tận Thế.
Ông! Đúng lúc này, cỗ hư ảnh thứ ba chậm rãi hiển hiện.
Đó là một khối thiên thạch khổng lồ màu đen, lấp lóe ánh sáng, các vết nứt lan rộng dọc theo thiên thạch, cuối cùng loáng thoáng hóa thành ký tự cổ lão.
Cứu Rỗi!
"Mảnh tuyệt địa này, cuối cùng cũng đã đi đến bước ngoặt của số phận, gợn sóng đã lên, sự thống trị của Tận Thế dường như đã chạy tới phần cuối..."
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên ở trong vực thẳm, phảng phất như đến từ chỗ sâu, u hàn băng lãnh.
Trong khoảnh khắc, đạo đạo thần niệm xen lẫn, tất cả đều chú ý tới khối thiên thạch màu đen cực lớn kia.
Sau tai nạn, chính là tận thế!
Sau khi tận thế kết thúc, sẽ nghênh đón cứu rỗi!
"Vận mệnh vĩ đại, huyền bí huyền diệu, vô số nhân quả đan xen hội tụ, chung quy sẽ giống như nam nhân kia nói, là phiến thiên địa này nghênh đón chủ nhân mới, nguyền rủa ngày xưa liền sẽ tiêu tán..."
Giọng nói già nua vang vọng bên trong vực thẳm vô tận.
Đột nhiên, khối thiên thạch màu đen cực lớn kia bỗng nhiên rung động, ký tự phía trên càng trở nên rõ ràng, khí tức thần bí dập dờn theo.
Vực thẳm chấn động, một luồng huyền quang phóng lên tận trời, chọi lọi vạn trượng, xé tan bóng đêm.
"Đây là..."
Đạo đạo thần niệm kia bỗng nhiên kinh dị, nhìn thấy ở bên trong huyền quang trùng thiên kia, quang ảnh lấp lóe, một hình ảnh đập vào mặt.
Thi thể dày đặt chung quanh thần miếu cổ lão, chồng chất giống như núi nhỏ, đổ nát và hoang vu.
Trong thần miếu, ở phía trên vương tọa bất hủ, có một đạo thân ảnh ngồi ngay ngắn ở bên trên, trên người tản ra khí tức đáng sợ.
Ở dưới cỗ khí tức này, bầu trời kinh hoàng, mặt đất chấn động, vô số sinh linh quỳ bái.
Ở bên người đạo thân ảnh kia cắm một thanh trường kiếm màu đen, phía trên có những đường vân kỳ dị, phác hoạ hai ký tự cổ xưa.
Keng keng keng...
Đột nhiên, tiếng chuông êm tai vang lên.
Thanh âm này phảng phất như có ma lực vô biên, làm cho thân ảnh đáng sợ kia chậm rãi mở hai mắt ra, y cử con mắt nhìn lại, thân ảnh vốn tịch mịch biến thành ngưng trọng.
Ở phần cuối thiên địa, một đạo thân ảnh mập mạp chậm rãi đi đến, cưỡi thú cưỡi kỳ quái, tiếng chuông êm tai càng ngày càng vang, vang vọng thiên địa, vang vọng toàn bộ Phế Thổ.
"Ngươi đã tới..." Thanh âm đáng sợ xuyên ra từ trong thần miếu, giống như trời giáng.
"Ta đến rồi!"
Thân ảnh mập mạp hơi hơi nâng khóe miệng lên, đi tới trước thần miếu, y nhìn mặt đất hoang vu, bầu trời tiêu điều, chỉ còn lại một tấm bia cổ bị cát vàng chôn vùi, loáng thoáng có thể nhìn thấy một con số trên thân bia lộ ra một nửa.
73!
"Trở lại chốn xưa, thật sự có một cảm giác khó mà giải thích!"
"Ta đã tịch mịch quá lâu!" Một tiếng thở dài truyền ra từ trong thần miếu.
Trong khoảnh khắc, thần miếu cổ lão chấn động kịch liệt, đại địa rung động, vô số hài cốt bỗng nhiên vỡ vụn.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang bén nhọn phóng lên tận trời, như là quang minh vô lượng, chiếu sáng toàn bộ Phế Thổ.
Ở dưới đạo kiếm quang này, vạn linh kinh dị, chỉ có đạo thân ảnh mập mạp kia nâng khóe miệng lên, đứng thẳng người, cất bước, nghênh đón.
Ầm ầm! Hết thảy hình ảnh đều tiêu tán, vực thẳm cổ lão bỗng nhiên yên lặng, tầng tầng dị tượng trở về với hư vô.
Thiên thạch cực lớn cũng chìm vào yên lặng, không còn một chút động tĩnh nào.
"Đó là một góc của tương lai...cảnh cáo mà vận mệnh đưa ra..."
"Đó cũng không phải là chân tương lai chính...dòng sông vận mệnh quán thông cổ kim, có vô hạn khả năng...đây chẳng qua chỉ là một dòng chảy ở bên trong mà thôi, cũng không nhất định sẽ xuất hiện..."
"Cứu Rỗi...đó chính là Cứu Rỗi...y đã khác với dĩ vãng..."
"Chờ đợi đi! Cái thế giới này rốt cuộc cũng đã sắp phát sinh biến hóa!"
Bóng tối dâng trào, nuốt chửng mọi thứ, vực thẳm bình tĩnh lại một lần nữa, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận