Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 483

"Đại Quang Minh Kiếm...đó là tuyệt học vô thượng của Quang Minh Điện...chỉ có truyền nhân chân chính có thể luyện tập."
"Rốt cuộc là ai...lại dám giao thủ cùng với đệ tử Quang Minh Điện?"
"Chẳng lẽ là truyền nhân của thế lực cao cấp khác?"
"Cỗ khí tức này là..."
Lập tức, từng tia ánh mắt lần lượt rơi về phía trung tâm huỷ diệt kia.
Kiếm quang mãnh liệt gào thét.
Quang minh ở khắp mọi nơi, kiếm ý tràn ngập, thôn tính tiêu diệt hết thảy.
"Lão đại..." Ánh mắt của Dương Kỳ run rẩy, nghẹn ngào quát.
Ông! Đột nhiên, lôi quang mãnh liệt phát ra một tiếng nổ chói tai, xé rách quang minh đại biểu cho sát phạt cùng với hủy diệt kia.
Trong kiếm quang, lôi điện mãnh liệt, giống như một đầu đại long thức tỉnh, cứng rắn đè ép kiếm ý đầy trời.
"Năng lực cấp Huyền!" Mạc Bất Phàm ngưng ánh mắt tụ lại, lóe ra sát cơ nồng đậm.
Bất kể là chân nguyên, nhục thân hay là năng lực, tư chất cùng với nội tình Vương Khung thể hiện ra đã triệt để vượt ra ngoài dự liệu của gã.
Phải biết rằng, ở bên trong địa phương tuyệt cảnh như Phế Thổ, ngoại trừ những đại thế lực kia, nếu không sẽ rất khó sinh ra yêu nghiệt chân chính, bởi vì tài nguyên thực sự quá thiếu thốn.
Nhưng một khi xuất hiện nhân vật như vậy, thật sự giống như tiềm long tàng uyên, một khi đăng thiên lâm địa, tiền đồ sẽ khó có thể tưởng tượng.
Tư chất Vương Khung triển lộ ra khiến cho gã cảm nhận được một tia kiêng kị.
Vào lúc này, Mạc Bất Phàm đã chân chính động sát tâm.
"Có thể đón đỡ Đại Quang Minh Kiếm của ta, rất giỏi." Giọng nói lạnh lùng vang vọng thiên địa.
Đột nhiên, hai chân của Mạc Bất Phàm dần dần rời khỏi mặt đất, gã lơ lửng ở trong ánh mắt của Vương Khung, cùng với rất nhiều người chạy đến quan chiến.
"Bay...bay lên rồi?"
"Gã...gã không phải là cảnh giới Bổ Nguyên sao? Làm sao lại có thể ngự không phi hành?"
"Đây là năng lực gì?"
Đám người kinh hô, quả thực không thể tin được.
Ngự không phi hành, đó là năng lực mà cảnh giới Dung Khí mới có, nắm giữ quyền khống chế bầu trời, trời sinh liền có thể áp chế tu sĩ cảnh giới thấp hơn.
Đây chính là cái gọi là ngăn cách giữa người và trời.
"Ngươi đã có thể đi chết." Mạc Bất Phàm ở trên cao nhìn xuống, thờ ơ nói.
Gã duỗi một tay ra, chỉ vào Vương Khung.
Ầm ầm! Đột nhiên, đại địa trầm xuống, một cỗ lực lượng đáng sợ ép về phía Vương Khung, khiến cho thân thể của hắn bỗng nhiên lún vào trong lòng đất, mỗi một tấc máu thịt đều phảng phất như đeo lên gông xiềng, không thể động đậy.
Viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình đã từng tuyên bố một bản tiểu luận kinh điển có tựa đề "mười vạn bí mật mà ngươi không biết đến", trong đó có một câu nói, tất cả những vật chất tồn tại ở bên trong vùng thế giới này, đều sẽ nhận lực hấp dẫn của đại địa, loại lực hấp dẫn là một loại lực lượng vô hình hướng phía dưới, viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình gọi nó là trọng lực.
Năng lực của Mạc Bất Phàm cực kỳ đặc biệt, cho dù là ở bên trong phái ngự vật cũng đều cực kỳ hiếm thấy.
Bởi vì gã có thể khống chế trọng lực.
Cho nên, cho dù chưa đặt chân vào cảnh giới Dung Khí, Mạc Bất Phàm vẫn như cũ có thể ngự không phi hành, bởi vì gã đã cắt giảm trọng lực của bản thân đến cực hạn.
Đồng dạng, ở dưới sự thao túng của gã, trọng lực Vương Khung phải chịu đựng lúc này cơ hồ là gấp năm lần ngày thường, cho dù nhục thân cùng với lực lượng của cảnh giới Bổ Nguyên khác hẳn với thường nhân, hắn vẫn như cũ lọt vào hạn chế cực lớn, mỗi một tấc máu thịt cũng đều thừa nhận áp lực rất lớn.
Có thể nói, nếu như đổi lại thành người ngoài, đã sớm bị cỗ trọng lực cường đại này ép tới xương cốt vỡ vụn, gan phổi vỡ tan.
"Lão đại! ?" Đúng lúc này, Dương Kỳ đột nhiên vọt tới, cho dù rời đi thật xa, y vẫn như cũ có thể cảm nhận được áp lực cực lớn quấn quanh Vương Khung.
Loại lực lượng kia khiến cho đại địa nứt vỡ, mạnh như Vương Khung cũng đều như sa vào đầm lầy.
Lúc này, y xuất thủ theo bản năng.
Nếu như không có Vương Khung, y đã sớm trở thành vật thí nghiệm, bị mang đến Quang Minh Điện, hiện nay có lẽ đã trở thành quái vật, thậm chí ngay cả tính mạng cũng đều không giữ được.
Bởi vì Vương Khung, y có thể sống sót, quét ngang Đao Hà, thành lập căn cơ, chấn nhiếp Dạ Vương Thuyền...
Trong suốt chặng đường, Vương Khung đã sớm trở thành trụ cột không thể thiếu trong vận mệnh của y.
Ở trước mặt thời điểm sống chết này, Dương Kỳ vô thức đứng ra.
"Sâu kiến!" Mạc Bất Phàm ở trên cao nhìn xuống, con ngươi lóe ra cao ngạo cùng với khinh thị.
Trọng lực đáng sợ giống vọt tới như thủy triều.
Phanh! Dương Kỳ bỗng nhiên sụp đổ, xương cốt toàn thân phát ra tiếng vang kẽo kẹt, da thịt của y cũng đều nứt vỡ theo.
Cỗ lực lượng kia càng trở nên cường đại, cường đại đến trình độ khiến cho y không thể hô hấp.
"Phá...phá vỡ cho ta..." Dương Kỳ nghiêm nghị gào thét, hai mắt của y rỉ ra máu tươi, xương cánh tay hiện ra từng vết nứt.
Y lúc này vậy mà quên đi thống khổ, giống như một đầu dã thú muốn thoát khốn, không ngừng gào thét, thể hiện ý chí bất khuất của mình.
Ông! Xương sống của y bỗng nhiên rung động, ở dưới cỗ áp bách gần như tuyệt vọng này, từng sợi kiếm mang chậm rãi bốc lên, thiên địa nổ vang, trong mê man, một đạo kiếm ảnh chậm rãi rút ra từ trong cơ thể Dương Kỳ.
"Đó...đó là cái gì? Trời sinh dị tượng, địa dũng kim tuyền...đây là lực lượng gì?"
"Kiếm của ta...vì sao lại rung động...đây là đang quỳ bái?"
"Tên tiểu tử này..."
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều sợ hãi, có một chút không dám tin tưởng nhìn về phía Dương Kỳ.
Thiếu niên đã từng kiếm ăn bốn phía, như con kiến hôi, khí tức phóng xuất ra lúc này làm cho tất cả mọi người cũng vì thế mà ghé mắt, trong nội tâm bọn hắn sợ hãi, không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận