Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 363

Sát tâm của Vương Khung cho tới bây giờ còn chưa khi nào cường liệt như ngày hôm nay.
Cho nên, hắn không tiếc vận dụng Đại Địa Viêm Lân Mãng, con át chủ bài hắn một mực ẩn tàng này.
Từ sau khi thu hoạch được trứng Đại Địa Viêm Lân Mãng, Vương Khung không biết hao phí bao nhiêu thiên tài địa bảo nuôi dưỡng đầu yêu thú này, thậm chí còn dùng tinh huyết của bản thân cùng với Long Viên Khí để làm chất dinh dưỡng.
Quả nhiên, đầu yêu thú này không có khiến cho Vương Khung thất vọng, vừa nở ra liền nắm giữ thực lực cảnh giới Dung Khí, khống chế dung nham địa mạch, thôn phệ lửa nóng rực cháy.
Lực lượng kinh khủng như vậy khiến cho hai môn nhân Thánh Điện cơ hồ không có bất kỳ lực lượng chống đỡ nào.
Trong nháy mắt liền bị đánh như chó chết, thậm chí còn bị Vương Khung phế bỏ Hỏa Chủng.
Vào giờ phút này, trong lòng của bọn hắn tràn ngập tuyệt vọng, thậm chí mơ hồ có một chút hối hận.
Nếu như biết rõ người phải đối mặt là một kẻ điên như vậy, bọn hắn sẽ tuyệt đối sẽ không đến trước.
Đáng tiếc, trên đời này cho tới bây giờ liền không có hai chữ nếu như.
"Ngươi động vào chúng ta...tất nhiên sẽ...bị Thánh Điện...nghiêm trị..." Hoàng Thương hữu khí vô lực nói.
Y đã triệt để từ bỏ, trở thành phế nhân, coi như còn sống sót, cũng chỉ sẽ sống không bằng chết.
Liền như việc y làm đối với Minh Hạo Nhiên, giết người tru tâm, chỉ là Vương Khung lại làm càng thêm triệt để, cũng càng thêm tàn nhẫn.
"Động vào người bên cạnh ta, ngươi đáng chết, đây vẻn vẹn chỉ là một chút lợi tức mà thôi." Vương Khung trầm giọng nói.
"Ngươi...ngươi phạm phải trọng tội...còn không tự biết..." Thanh niên trong không trung thở không ra hơi nói.
"Trọng tội? Trọng tội gì? Ta làm sao không biết rõ ngươi đang nói cái gì?" Vương Khung lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đảo qua đệ tử Quang Minh Học Cung vây xem nơi xa, đột nhiên cất cao giọng nói: "Hắc Ám Giáo Hội phát rồ, dám lẻn vào ba đại viện, giết hại đệ tử Quang Minh Học Cung của chúng ta! ?"
Mỗi chữ mỗi câu, như kinh lôi mênh mông, chấn động bát phương.
Hoàng Thương cùng với thanh niên trong không trung khẽ giật mình, hai người nhìn nhau, lập tức phát ngốc.
Bọn hắn...bọn hắn từ lúc nào...liền trở thành đệ tử Hắc Ám Giáo Hội! ?
"Hoá ra là người Hắc Ám Giáo Hội? Chẳng trách làm ra động tĩnh lớn như vậy."
"Quả thực là khinh người quá đáng, lại trực tiếp giết tới cửa, đám chó chết này, ta phải chặt bọn hắn."
"Mẹ nó, lũ tạp chủng Hắc Ám Giáo Hội cũng dám đụng đến người của bọn ta?
"Nợ máu phải phải trả bằng máu! Lũ rác rưởi này chết không có gì đáng tiếc, giết bọn hắn!"
Đệ tử ba đại viện lòng tràn đầy căm phẫn, tiếng giết rung trời.
Hai vị môn nhân Thánh Điện bị phế sạch tu vi nghe thế liền sợ run tim mất mật, bọn hắn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Vương Khung, đến chết cũng không ngờ được còn có loại thao tác này.
Kẻ điên này sau khi lăng nhục tra tấn bọn hắn, liền đổi trắng thay đen, chụp mũ Hắc Ám Giáo Hội lên đầu của bọn hắn.
"Chính nghĩa nhất định sẽ rõ ràng, tà ác chắc chắn sẽ tiêu vong, ngọn lửa của Quang Minh Học Cung chúng ta sẽ không dập tắt bởi vì những thứ tạp chủng này." Vương Khung hiên ngang lẫm liệt, nói năng có khí phách, nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính diện giúp đỡ chính nghĩa, giữ gìn đạo thống Quang Minh Học Cung, đối kháng với Hắc Ám Giáo Hội.
Hoàng Thương cùng với thanh niên trong không trung đều nhìn ngây ngốc.
Nguyên bản bọn hắn mang theo danh hào Thánh Điện, thân mang vầng sáng, chiếm cứ đại vị, động vào bọn hắn, chính là tai hoạ cùng với đắc tội lớn bằng trời, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn.
Nhưng hiện nay, mọi chuyện đã khác, Vương Khung một mực chắc chắn bọn hắn đến từ Hắc Ám Giáo Hội, động vào bọn hắn chẳng những không có đắc tội, ngược lại còn là công lao to lớn.
Coi như sau này có người làm sáng tỏ sự tình, Vương Khung cũng có thể công bố chính mình không biết rõ.
Dù sao thì những người này lẻn vào ba đại viện, động thủ đả thương người trước, Thánh Điện cao cao tại thượng, quang minh vô hạn, làm sao sẽ làm ra sự tình giết hại môn hạ đệ tử, hành vi như này chắc chắn là do Hắc Ám Giáo Hội làm không thể nghi ngờ, thế mà còn mang theo cờ hiệu Thánh Điện, làm bẩn uy danh trăm ngàn năm, quả thực là tội nặng thêm một bậc.
Nghĩ đi nghĩ lại, hai vị môn nhân Thánh Điện này cũng đều có một chút hoài nghi chính mình có phải thật sự là đệ tử Hắc Ám Giáo Hội hay không.
"Chuyện này...chuyện này..." Hoàng Thương triệt để choáng váng.
Bọn hắn là môn nhân Thánh Điện, mặc dù lần này là hành vi cá nhân, nhưng dù sao thì Vương Khung cũng đã phế bọn hắn, nếu như truyền trở về, Thánh Điện chắc chắn sẽ hỏi tội.
Nhưng nếu như nói bọn hắn là đệ tử Hắc Ám Giáo Hội, đồng thời tiến hành thổi phồng, dùng dư luận bức bách, chỉ sợ cho dù là Thánh Điện cũng đều sẽ không thừa nhận sự tồn tại của bọn hắn.
Dù sao thì thân là phế nhân, đã không có giá trị lợi dụng.
Mấu chốt nhất là, hành vi cùng với ý nghĩ của người điên trước mặt này quả thực không thể ước đoán theo lẽ thường, nếu như hắn thật sự cố tình giội nước bẩn, phỏng chừng có thể giội đến mức khiến cho tổ tông bọn hắn xác chết vùng dậy.
"Chuyện này...chuyện này..." Hoàng Thương lộ ra sắc mặt thống khổ, dường như đã nghĩ đến cái kết cục sống không bằng chết kia.
Vào giờ phút này, y đã bắt đầu hối hận, vì sao y lại muốn tham gia vào loại chuyện này.
Nếu như y chờ ở trong Thánh điện, bế quan hai ~ ba năm, nói không chừng liền có thể đạp vào cảnh giới Dung Khí, đến thời điểm đó địa vị trong môn tăng lên trên biên độ lớn, nói không chừng liền có thể thu hoạch được sự chú ý của trưởng bối trong môn, tiến vào bảo địa, đến thời điểm đó lại là một phen quang cảnh khác.
Đáng tiếc, trên đời này căn bản cũng không có bán thuốc hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận