Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 477

Lúc này, Vương Khung, Tô Thanh Hòa còn có Dương Kỳ đã tiến vào Phế Tích Tận Thế.
Không thể không nói, độ phồn hoa ở nơi này mảy may không kém tám đại Vương Thành, trên đường có đủ loại cửa tiệm, nhưng lại mang phong cách khác nhau.
Những cửa tiệm này được đắp lên từ các loại kim loại khác nhau, lộ ra ánh sáng băng lãnh.
Ngoại trừ cửa tiệm, còn có đủ loại quầy hàng lưu động.
Không có gì đảm bảo cho hàng hóa của những quầy hàng lưu động này, có thật có giả, như thể tại Thiên Võng hôm đó, lần đầu Vương Khung gặp La Thanh Nguyên.
"Bánh rớt xuống từ trên trời, mau đến nhận giải thưởng lớn...mau tới nhìn, mau đến xem..."
"Đệ nhất bảo Phế Thổ, người nào thấy cũng nói tốt...phúc lợi hôm nay, mới vừa ra lò!"
Tiếng rao hàng vang lên liên tục, phi thường náo nhiệt.
Nếu như nói bên ngoài là luyện ngục trần gian, như vậy nơi này chính là thiên đường của trần gian, chỉ cần ngươi muốn, cái gì cũng đều có, chỉ cần có đầy đủ thịt yêu thú, Phế Tích Tận Thế có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng.
"Lão đại, mau nhìn, đó là nòng nọc trùng!" Dương Kỳ chỉ vào một cửa tiệm, đột nhiên hưng phấn nói.
Cửa tiệm chế tạo từ Hắc Kim, trên bức tường khảm bình chứa pha lê, bên trong đựng chất lỏng trong suốt không rõ nguồn gốc, có ba con nòng nọc nhỏ màu trắng bơi trong đó.
"Đây là cái gì?" Vương Khung hỏi.
Hắn cảm thấy những con nòng nọc nhỏ này không bị yếu tố biến dị lây nhiễm, thậm chí còn tản mát ra dao động sinh mệnh mạnh mẽ.
Loại dao động này, khiến cho Nguyên Sinh Khí trong cơ thể hắn cũng đều sinh ra cộng minh, sinh ra phản ứng.
"Thứ này gọi là nòng nọc trùng, là một loại sinh vật kỳ dị do Quang Minh Điện nghiên cứu phát hiện ra." Tô Thanh Hòa nói.
Nòng nọc trùng ẩn chứa sức sống mãnh liệt, vào thời điểm trọng thương nuốt chửng một con, có thể nhanh chóng chữa trị vết thương, mấu chốt nhất là, dạng sinh vật kỳ dị này có tác dụng ức chế nhất định đối với yếu tố biến dị.
Mặt khác, nòng nọc trùng còn có khả năng tiến hóa, kết hợp cùng với tinh huyết yêu thú bất đồng, sẽ có xác suất nhất định có thể dựng dục ra chủng loại mới, vô cùng có khả năng có thể miễn dịch yếu tố biến dị, nhưng xác suất của loại này là cực thấp.
"Thần kỳ như thế?" Nhãn tình của Vương Khung sáng lên.
Dạng sinh vật loại trùng này thực sự đặc biệt, mấu chốt nhất là vậy mà có thể miễn dịch yếu tố biến dị, đối với Vương Khung đã từng đọc qua bút ký nghiên cứu của Quang Minh Điện mà nói, hắn biết rõ, dạng sinh vật kỳ dị này hẳn là kết quả của sự kết hợp các nghiên cứu của Quang Minh Điện.
"Nếu như kết hợp cùng với Nguyên Sinh Khí, không biết rõ sẽ sinh ra biến hóa như thế nào."
Trong lòng Vương Khung khẽ động, hắn mơ hồ cảm thấy, loại nòng nọc trùng này sẽ có thể làm cho Nguyên Sinh Khí lại tiến hoá một lần nữa.
Năng lực cấp Huyền hạ phẩm đã rất hiếm thấy, nếu như tiến thêm một bước, Nguyên Sinh Khí sẽ trở thành năng lực cường đại nhất của Vương Khung.
Mặt khác, loại nòng nọc trùng này đối với việc Bạch gia nghiên cứu trận pháp tịnh hoá hẳn là cũng sẽ có trợ giúp không nhỏ.
"Ngươi muốn mua? Loại đồ vật này chính là vật hiếm thấy, ở trong nội bộ Quang Minh Điện cũng không thấy nhiều..." Tô Thanh Hòa giương mắt nhìn lên.
Ở trước cửa tiệm Hắc Kim, dựng thẳng một tảng đá xám, trên đó viết ba chữ "Phân Bảo Các".
"Phân Bảo Các! ? Chưa nghe thấy bao giờ, hẳn là mới mở!" Tô Thanh Hòa lộ ra vẻ tò mò.
Nòng nọc trùng cũng không phải là bảo vật bình thường, cửa tiệm bình thường là không có khả năng có, lúc trước, nàng cũng chỉ là đi theo Dạ Vương, nhìn thấy một lần ở trong thế lực cao cấp.
Có con đường lấy được nòng nọc trùng, chủ nhân của cửa tiệm này tuyệt đối không tầm thường.
"Phân Bảo Các? Thật sự là một cái tên kỳ lạ." Dương Kỳ nhẹ giọng nói.
"Đi, chúng ta vào xem." Vương Khung hô một tiếng, bước vào Phân Bảo Các.
Bên trong Phân Bảo Các, hàng hóa lộn xộn được đặt ngẫu nhiên trên các kệ kim loại màu đen, khiến cho cửa tiệm vốn đã không lớn trở nên vô cùng chật chội.
Ánh nến mờ ảo soi rõ góc tối.
Vương Khung nhìn lướt qua, thấy một thanh kiếm gãy treo ngang trên tường.
Bên trong hộp sọ pha lê đặt một chiếc lá màu tím, đang sủi bọt, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Một chiếc đuôi dài nhuốm đầy máu được đặt trong một chiếc hộp gỗ trên kệ.
Đôi mắt đỏ ngầu đảo lên đảo xuống trong một cái vạc nhỏ.
...
Loại địa phương này thực sự không có vẻ gì là mở cửa buôn bán, thoạt nhìn giống như là một cái nhà kho.
"Lão đại, đây...đây thật sự là cửa tiệm?" Dương Kỳ nuốt nước bọt, không nhịn được nói.
Bên tay phải của y, có một cái đầu lâu trên bệ cao, cặp sừng dài kéo dài từ trán, giống như hai thanh đao.
Vương Khung đánh giá một hồi, cũng cảm thấy kỳ quái, làm gì có ai buôn bán như vậy, hàng hóa bày ra tùy ý, ngay cả nhân viên bán hàng cũng không có.
"Có người không?" Tô Thanh Hòa kêu lên.
Nàng ở trong Phế Thổ nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một cửa tiệm như thế này.
"Đi đi, nơi này không có đồ vật các ngươi muốn mua." Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng và thờ ơ truyền đến.
Đây là giọng nói của một nữ nhân.
"Đây là tình huống gì?" Dương Kỳ ngơ ngác, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một người bán hàng đuổi khách ra ngoài.
"Ta còn chưa nói muốn mua cái gì, làm sao ngươi lại biết nơi này không có thứ ta muốn mua." Vương Khung ngạc nhiên nói.
"Mọi thứ ở chỗ của ta đều là vật đã có chủ , chỉ là chủ nhân của bọn chúng còn chưa có xuất hiện."
Giọng nói càng ngày càng gần, Vương Khung nhướng mắt nhìn.
Một vị nữ tử duyên dáng chậm rãi bước ra từ phía sau, xem ra, hình như chỉ chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn thanh tú, mặc một chiếc váy đen xẻ tà bên hông, đôi chân trắng như ngọc thấp thoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận