Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 801

"Cũng may là tới kịp!" Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến.
Bên trong hư không, không biết từ đâu đến và đi đâu, cứ như lẽ ra y liền sẽ xuất hiện ở đó.
"Ngươi thế mà không chết! ?" Nam tử gọi là Xích Cầu nhìn thấy người tới, con ngươi bỗng nhiên co lại, quả thực không thể tin được.
"Lâm La Thiên!" Vô Sinh Lão Mẫu mở mắt, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ba trăm năm không thấy, phong thái của Lâm La Thiên vẫn như cũ, chỉ là có thêm vài sợi tóc trắng, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như cũ, như mặt trời mới lên, khiến người ta thoải mái.
"Ngươi đã trở về..." Vô Sinh Lão Mẫu lộ ra ánh mắt phức tạp, không nhịn được nói.
"Ta đến đưa tiễn ngươi!" Lâm La Thiên đi đến bên người Vô Sinh Lão Mẫu, y khoát tay, dao động hủy diệt phảng phất như bị phong cấm, thời gian cũng dường như lọt vào giam cầm.
Một màn này rơi vào trong mắt nam tử gọi là Xích Cầu, biến thành khó có thể tin.
"Ngươi đến cùng đã đạt đến cảnh giới cỡ nào?" Vô Sinh Lão Mẫu cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không khỏi hỏi.
"Cảnh giới không thể nói!" Lâm La Thiên cười nói.
"Mấy năm nay ngươi đi nơi nào?" Vô Sinh Lão Mẫu hỏi.
Vương Khung nghe thế, cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
Hắn đã từng nghe Bạch gia, còn có Phí lão kể về lịch sử, trong truyền thuyết, Lâm La Thiên đi đến phần cuối bầu trời, trở về Trung Thổ, ở giữa khoảng thời gian này biến mất thật lâu, ai cũng không biết y đi nơi nào.
"Ta đi rất nhiều nơi, chuẩn bị hậu sự!" Lâm La Thiên cười nói.
"Cái gì?"
Đáp án này, đừng nói là Vô Sinh Lão Mẫu, liền ngay cả Vương Khung cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
"Diệt Hỏa Vương Tử còn sống, dù sao vẫn là phiền phức." Lâm La Thiên thản nhiên nói.
Vương Khung nghe thế, trong lòng hơi giật mình một chút.
Con quái vật kia vậy mà không chết,
Thiên hạ đệ nhất cao thủ Lâm La Thiên cũng đều không thể chém giết nó!
"Vật kia thật sự giết không chết sao?" Vô Sinh Lão Mẫu không khỏi hỏi.
"Nền văn minh yêu thú nhất tộc đích xác đáng sợ, bọn chúng tạo ra được một con quái vật ngay cả mình cũng đều khống chế không nổi." Lâm La Thiên nhếch miệng nói.
"Bản thân nó chính là một vòng luân hồi!"
"Quái vật kia đại khái cần bao lâu mới có thể trở về?" Vô Sinh Lão Mẫu hỏi.
Lâm La Thiên lắc đầu nói: "Không biết, dù sao đó cũng là sinh linh trước nay chưa từng có, có thể là một trăm năm, cũng có thể là năm trăm năm...nhưng theo dự đoán của ta, trễ nhất sẽ không vượt qua ba ngàn năm..."
"Cái gì?" Vương Khung nghe được lời này, suýt nữa nhảy dựng lên.
Trễ nhất sẽ không vượt qua ba ngàn năm,
Nếu là như vậy, tính toán thời gian, ngày quái vật trong miệng Lâm La Thiên kia khôi phục trở về hẳn là thời đại này, vừa đúng ba ngàn năm!
"Chuyện này...chuyện này không phải là thật đó chứ?" Vương Khung trừng lớn hai mắt, thì thào tự nói.
"Ngươi nói thật chứ?" Vô Sinh Lão Mẫu hỏi.
"Chuyện này quả thực là sự thật!"
"..."
Vương Khung triệt để phát mộng, nếu như Lâm La Thiên tính toán chính xác mà nói, đây quả thực là ác mộng.
Phải biết rằng, vào thời đại ba ngàn năm trước, có dạng tồn tại vô địch như Lâm La Thiên, Hoắc Pháp Vương, đối mặt với cái gọi là Diệt Hỏa Vương Tử cũng đều cảm thấy vô cùng phí sức, tương đương với nghênh đón một trường hạo kiếp tai nạn.
Ba ngàn năm qua đi, trình độ tu hành hiện nay đã không thể đánh đồng cùng với trước kia, nếu quái vật kia thật sự trở về, vậy thì ai có thể ngăn cản.
"Ba ngàn năm...thực sự quá lâu..." Vô Sinh Lão Mẫu không nhịn được lo lắng nói: "Đến lúc đó, ai có thể ngăn cản?"
Rất hiển nhiên, Vô Sinh Lão Mẫu cũng nghĩ tới, nói cho cùng thì loại tồn tại giống như Lâm La Thiên, Hoắc Pháp Vương ở trong hàng ngàn năm mới sinh ra một hai vị.
"Lâm La Thiên danh xưng là đệ nhất cường giả ba ngàn năm, y đã từng giao thủ với quái vật kia, nhất định sẽ lưu lại hậu thủ cho hậu thế." Trong mắt Vương Khung lấp lóe ra hào quang chờ mong, không nhịn được nhìn về phía Lâm La Thiên.
"Như vậy mà nói, qua nhiều năm như vậy, ngươi đang lưu lại hậu thủ cho tương lai?" Vô Sinh Lão Mẫu nói.
"Không có!"
"..."
"So với Diệt Hỏa Vương Tử, ta ở phần cuối bầu trời nhìn thấy thứ thú vị hơn." Lâm La Thiên cười thần bí, lấy ra một vật từ trong ngực.
"Cái đó là..." Vương Khung thấy thế, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.
"Loại đồ vật này để lại ở trong Chân Không Gia Hương, một ngày nào đó, tự nhiên sẽ có hậu nhân tới lấy đi..." Lâm La Thiên cười cười, mở hai tay ra, một ngọn lửa quỷ dị rực rỡ như thật.
"Đài sen màu đen! ?"
Ba ngàn năm trước, nam nhân kia tiến vào Chân Không Gia Hương, để lại thứ mà Vương Khung ao ước.
Lâm La Thiên, nam nhân được xưng là cường giả đệ nhất thiên hạ ba ngàn năm này, dường như có thể nhìn xuyên dòng sông vận mệnh, ở bên trong gợn sóng nhìn thấy một góc tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận