Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 462

Cho dù đã tuyệt tích tại nhân gian, lại vẫn như cũ có những truyền thuyết liên quan tới nó, phảng phất như bất hủ.
Lúc này, trong ánh mắt đám người nhìn về phía Vương Khung cũng đều khác hẳn.
Đối với nam nhân, ở trong khiếp sợ lộ ra hiếu kì, bên trong hiếu kì lộ ra ao ước, bên trong ao ước lộ ra đố kị, thậm chí còn xen lẫn một tia tưởng tượng.
Về phần nữ nhân thì là thần sắc bối rối, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, huyết dịch gia tốc, trong lòng nhảy loạn, thậm chí không dám nhìn thẳng Vương Khung.
"Chẳng trách vừa rồi nhìn hắn lớn lối như thế, ta lại khẩn trương như vậy, hoá ra là loại năng lực kia...phi...cái tên xấu xa này..."
"Nhất định là loại năng lực kia...nếu không ta làm sao sẽ cảm thấy một người dữ tợn như vậy lại có mị lực như thế."
"Thật đáng sợ, nếu như ta yêu hắn thì phải làm thế nào? Cũng không biết hắn có sử dụng loại năng lực này đối với ta hay không?"
"Tốt muốn nếm thử loại năng lực trong truyền thuyết này một lần, ta muốn kính dâng chính mình..."
Nhất thời, tất cả tu sĩ nữ tính đều bắt đầu suy nghĩ lung tung, thậm chí có một chút hoa si cũng đều có một chút ý loạn tình mê, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung cũng đều trở nên không thích hợp.
Bởi vì bên trong truyền thuyết, Ngự Mẫu Thuật có thể khiến cho nữ tử cảm nhận được tình yêu nồng cháy nhất trên đời.
Đó là khoái cảm đỉnh phong trước nay chưa từng có, khó có nơi nào trên thế giới có được.
Cho nên, rất nhiều nữ tử đều vô cùng hiếu kỳ đối với loại năng lực này, thậm chí là hướng tới.
Ở phía trước hàng thịt số 73, bầu không khí sinh ra biến hóa vi diệu.
Người ở sau lưng Vương Khung lộ ra ánh mắt mập mờ, liếc nhìn qua lại ở trên người hắn cùng với Tô Thanh Hòa.
Về phần cao thủ Dạ Vương Thuyền thì cũng không nói chuyện, toàn bộ ngậm miệng lại, dùng thần sắc dị dạng nhìn Vương Khung.
Nếu quả thật là Ngự Mẫu Thuật, như vậy lúc này Tô Thanh Hòa khẳng định đã trúng chiêu, nếu như bọn hắn lại nói nhảm kêu gào, chỉ sợ cũng đều không cần Vương Khung xuất thủ, Tô Thanh Hòa liền xoay người lại, tiêu diệt bọn hắn.
Vương Khung cùng với Tô Thanh Hòa căn bản không biết, trong nháy mắt, đại não của mọi người giống như kết nối với nhau, vậy mà sinh ra ý tưởng giống nhau.
Hai người cũng không có ý thức được biến hóa vi diệu trong bầu không khí.
"Chúng ta sẽ không quấy rầy, ngày khác bái phỏng." Tô Thanh Hòa chắp tay nói.
"Mỹ nữ, ngươi đang nói nhảm với ta?" Vương Khung liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rõ, hôm nay người nào cũng không thể rời đi."
Vừa dứt lời, trong lòng mọi người hơi giật mình một chút.
Chuyện này cũng quá cuồng vọng.
"Thật sự muốn như thế sao?" Tô Thanh Hòa cau lại đôi mi thanh tú, không khỏi hỏi.
Quả nhiên, giống như dự liệu, sau lưng Vương Khung chẳng những có chỗ dựa cực lớn, hơn nữa hắn dường như chính là muốn kiếm chuyện, làm cho Phế Thổ rơi vào hỗn loạn.
Lúc này, Tô Thanh Hòa có một chút tự trách, thầm mắng mình lỗ mãng, sư tôn rõ ràng đã mở miệng nhắc nhở, trong này có kẻ đứng sau màn, nàng lại không đủ cẩn thận.
"Thật sự muốn như thế sao? Huyết Ma Nữ hỏi rất ôn nhu..."
Đám người nhếch miệng, muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, phỏng đoán của bọn hắn là thật, nam nhân này đã thật sự thức tỉnh năng lực mạnh nhất phái ngự vật.
"Ngươi muốn như thế nào?" Tô Thanh Hòa hỏi một lần nữa.
Lúc này, mọi người đã chết lặng, đường đường là Huyết Ma Nữ, hung danh ở bên ngoài, đã khi nào đối mặt với sự uy hiếp của người khác còn "ôn nhu" như vậy?
Ngoại trừ phỏng đoán đó, đã không còn khả năng nào khác.
"Nếu đã đi đường xa đến đây, như vậy liền ở lại đây đi."
Nói xong, Vương Khung chỉ chỉ vào tổng bộ hàng thịt số 73 sau lưng.
Tô Thanh Hòa lộ ra ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nhìn pháo đài hung lệ dữ tợn cùng với những vũ khí hạng nặng kia, lông mày liền hòa hoãn lại.
"Hi vọng ngươi biết rõ chính mình đang làm cái gì."
Nói xong, Tô Thanh Hòa cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi về hướng cửa lớn.
"Con mẹ nó!"
"Lợi hại! Thần tượng a! Thật sự là năng lực trong truyền thuyết!"
"Bà mẹ nó, một trong mười đại năng lực được khát khao nhất, ta vậy mà thật sự tận mắt nhìn thấy, thật sự mạnh như vậy? Tô Thanh Hòa rơi vào tròng ngay lập tức?"
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng vào lúc Tô Thanh Hòa tự chủ đi về hướng cửa chính hàng thịt số 73, một màn này vẫn như cũ có được lực xung kích vô cùng cực lớn.
"Rất tốt!" Vương Khung nhìn một chút bóng lưng thướt tha của Tô Thanh Hòa, mỉm cười, chợt phất phất tay: "Về phần các ngươi, có thể cút."
Một đám cao thủ Dạ Vương Thuyền lập tức xôn xao không thôi.
Coi như nắm giữ năng lực mạnh nhất phái ngự vật, cũng không tránh khỏi quá cuồng vọng rồi, thả bọn hắn trở về? Thật sự không để Dạ Vương Thuyền vào mắt sao?
"Người này là người điên, chúng ta đi thôi." Có người hô to, khống chế dị thú xoay người rời đi.
"Lão Vương lại muốn kiếm chuyện!"
Ở phía trên hàng rào cao cao, gã béo híp mắt, nhìn chăm chú mọi thứ trước mắt, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Ba ngày sau.
Tại Xích Xương Nhai Phế Thổ!
Trong đêm tối, xác chết ở khắp mọi nơi, từng đầu yêu thú biến dị ngửa mặt lên trời gào thét, phóng xuất ra tiếng gào thét sau cùng ở dưới ánh trăng.
Một mảnh ánh sáng vẩy xuống, tất cả thi thể trước mắt đều tan biến, giống như gió cát xẹt qua biên cảnh, chậm rãi tiêu tán.
"Nhân loại...năng lực Hỏa Chủng của ngươi không phải là phổ thông...Quang Minh Điện rốt cuộc cũng đã xé bỏ hiệp nghị..."
Ở bên cạnh Xích Xương Nhai, một đầu yêu thú kỳ dị quát ầm lên.
Hai cánh của nó đã sớm bị bẻ gãy, chiếc sừng giống như lưỡi kiếm trên đầu cũng bị chém đứt, bên trong con ngươi màu đỏ tươi lộ ra chấn kinh cùng với phẫn nộ thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận