Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 565

Nhưng Hoắc Pháp Vương dường như không quan tâm đến những điều này một chút nào, y đã thực sự biến ý nghĩ trong đầu mình thành hiện thực, cho dù là đánh cược toàn bộ tương lai của nhân loại.
"Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau bởi một lằn ranh mỏng manh, không thể nghi ngờ, Hoắc Pháp Vương là thiên tài ít có từ xưa đến nay, nhưng y cũng là kẻ điên hiếm có trên đời...tại thời đại kia, nếu bàn về độ điên cuồng, chỉ sợ cũng chỉ có nam nhân kia là có thể đánh đồng cùng với y."
"Lâm La Thiên! ?" Vương Huyền Cương khàn giọng nói.
Hoắc Pháp Vương tuyệt đại vô song, nhưng Lâm La Thiên vô địch thiên hạ cuối cùng vẫn đã vượt qua y, trở thành ngôi sao lớn chói mắt nhất tại thời đại kia, chói lọi hậu thế trong ba ngàn năm, uy danh bất hủ.
"Quang Minh Điện sẽ không bỏ rơi Thiên Vương Pháp Thần Thai, bọn hắn đã tìm được truyền nhân thích hợp nhất." Ánh mắt của Vu Thiên Ngân ngưng lại, trầm giọng nói: "Tên tiểu quỷ gọi là Diệp Vô Thiên kia có tư thái tuyệt đại quét ngang tất cả, vẻn vẹn chỉ là một cỗ phân thân, liền làm đến vị trí đại sư huynh Quang Minh Học Cung..."
"Y sẽ là truyền nhân của Thánh Điện thế hệ này! ?" Vương Huyền Cương không nhịn được nói.
Quang Minh Điện được biết đến là thế lực cổ xưa nhất thế gian, mỗi một thời đại cũng đều sẽ chọn ra một vị truyền nhân chân chính, đại biểu cho Quang Minh Điện, trấn áp hết thảy địch nhân trên thế gian.
Người này vạn người không được một, nhất định phải có thực lực áp đảo người cùng thế hệ.
"Khó mà nói được, nhưng bây giờ xem ra, y có cơ hội rất lớn, kẻ này không phải là người bình thường, có được lai lịch mà ngươi không thể tưởng tượng nổi..."
Nói đến đây, Vu Thiên Ngân có một chút dừng lại, lập tức nói: "Quang Minh Học Cung đang thiếu người kế tục, nếu như tên tiểu quỷ kia xuất thế, ai có thể ngăn cản?"
Vương Huyền Cương nhíu mày, quả thật, sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, nhân tài Quang Minh Học Cung suy tàn, bây giờ rất nhiều cao thủ cũng đều là đi ra từ Quang Minh Điện, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này vừa diệt hương hỏa chân chính của Quang Minh Học Cung, lại vừa đưa lực lượng chính mình bồi dưỡng vào Quang Minh Học Cung, đạt được mục đích nắm giữ Quang Minh Học Cung một lần nữa.
Không thể không nói, thủ đoạn của Thánh Điện rất âm hiểm.
"Quang Minh Học Cung truyền bá giáo hóa, đã thoát ly khỏi Quang Minh Điện thật lâu, ta không nguyện ý để cho nó xuống dốc ở trong tay của ta." Vu Thiên Ngân trầm giọng nói, ánh mắt lộ ra sự cơ trí, những gì nhìn thấy như là mặt hồ trước mặt, nhìn như bình tĩnh, kì thực thâm bất khả trắc, ẩn tàng gợn sóng.
"Quang Minh Học Cung thế hệ này...cũng nên có người có thể nâng cao đại kỳ, cho dù đối mặt với tên tiểu quỷ như Diệp Vô Thiên, cũng có thể đứng thẳng bất bại..."
Lời nói bình tĩnh rơi vào trong tai Vương Huyền Cương lại như tiếng sấm làm chấn động tâm trí y, y có phần khó có thể tin nhìn về phía vị người cầm quyền Quang Minh Học Cung chân chính này.
Vương Huyền Cương không ngờ được Vu Thiên Ngân vậy mà lại coi trọng Vương Khung như thế, thậm chí còn liên kết tương lai của Quang Minh Học Cung đối với hắn.
Mà làm cho y động dung nhất chính là ý tứ bên ngoài lời nói của Vu Thiên Ngân.
"Cung chủ, ngươi không phải là muốn..." Vương Huyền Cương run giọng nói.
"Không phá thì không lập lại được, ta muốn tái tạo quy tắc, từ thế hệ này liền triệt để thoát ly khỏi Quang Minh Điện, từ nay về sau, Quang Minh Học Cung sẽ không còn tuân theo Thánh Điện."
Lời nói của Vu Thiên Ngân như núi lửa bộc phát, đánh thẳng vào trong nội tâm của Vương Huyền Cương.
Đôi mắt của vị đại giáo ti Quang Minh Học Cung này rung động, không dám tin nhìn Vu Thiên Ngân.
Lời nói như quả thực quá điên cuồng, khí phách như thế là quá kinh thế hãi tục, y biết loại chuyện này có thể xưng là khai thiên tịch địa, nếu quả thật thành công, tất nhiên sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, chấn động thế gian, ảnh hưởng đến cách cục thiên hạ.
Từ xưa đến nay, trong lịch sử Quang Minh Học Cung từ xưa tới nay chưa từng có ai dám động dạng ý nghĩ xằng bậy này, bởi vì cái giá phải trả như vậy là không thể chịu nổi.
"Cung chủ, chuyện này..."
"Không cần phải gấp, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, ta phải đợi đến khi vị có thể truyền thừa Hỏa Chủng kia...củi tận hỏa truyền, đó mới là tương lai của Quang Minh Học Cung..." Vu Thiên Ngân khẽ nói, y khẽ vẫy cần câu trong tay, móc câu chìm vào nước hồ, đánh vỡ sự bình tĩnh nguyên bản, tạo nên gợn sóng, cuốn lên tầng tầng, khuếch tán về bốn phía.
...
Tại Đế Đô, trong một toà cung điện làm bằng đồng đỏ.
Làn gió nhẹ thổi qua, khiến hoa rụng lất phất, xuyên thấu qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi vào giấy viết trên bàn.
Một vị thanh niên nhìn tình báo trên giấy viết, lộ ra thần sắc khác thường.
"Đồ Phu...Vương Khung...nam nhân kia thế mà đã trở về..."
Trong bức tường sâu và sân cao, hoa lê rơi xuống đất, bay tán loạn như mưa.
Đứng dựa vào bàn bên cửa sổ là một thanh niên có dung mạo khôi ngô, nhưng thân hình gầy gò, nước da trắng nõn, không có một chút huyết sắc, y hất áo choàng lên, cùng với thân hình nhỏ yếu của y có vẻ hơi không hợp nhau.
"Thế Tử, nghe nói vị Đồ Phu này vẫn còn sống, thậm chí còn giết hai vị cao thủ Đội Chấp Pháp Quang Minh tại Nghiệt Long Sơn, liền ngay cả Ninh Vô Song cũng đều suýt nữa trở thành vong hồn ở dưới đao của hắn." Một vị tôi tớ nói sinh động như thật, phảng phất như là tận mắt nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận