Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 456

"Thịt yêu thú cấp hai dự trữ của ngươi đã sắp thấy đáy, quá trình cung phụng Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng là không có thể ngắt quãng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc." Lăng Hư Phong nhắc nhở.
Vì tế luyện lại Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng, khiến cho nó khôi phục linh tính ngày xưa, Lăng Hư Phong đã làm việc cả ngày lẫn đêm, cơ hồ nửa bước cũng đều không có rời khỏi tháp đen.
Vương Khung cũng biết tầm quan trọng của thịt yêu thú cấp hai đối với Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng, đây là tế phẩm không thể thiếu.
Món bảo vật này không chỉ có quan hệ đến tương lai của Đồ Thần Công Hội, thậm chí còn quan hệ đến việc hắn có thể dấy lên Hoả Chủng một lần nữa hay không.
Bởi vậy, những ngày này, Vương Khung đều đang điều động tài nguyên, trước tiên xuất ra thịt yêu thú lây nhiễm và với thịt yêu thú cấp một trao đổi cùng với các thế lực khác.
Mặc dù giá cả hơi cao một chút, nhưng ngược lại là có thể cam đoan cung ứng đầy đủ tế phẩm cho Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng ở trong một thời gian ngắn.
"Đây không phải là kế lâu dài." Lăng Hư Phong thản nhiên nói.
Tài nguyên trong tay Vương Khung trước giờ đều là đoạt được từ trong tay Đao Hà Cổ Bảo cùng với các thế lực rải rác.
Một khi hao hết, liền không còn nguồn bổ sung, hắn cũng không thể lại đi tiêu diệt các thế lực khác, cây to đón gió, tất nhiên sẽ dẫn tới trả thù điên cuồng.
"Ta ngược lại là có một cái kế hoạch, nếu như thành công, nói không chừng có thể nuốt chửng được một nửa Phế Thổ." Vương Khung đảo mắt, trầm giọng nói.
Lăng Hư Phong sửng sốt một chút, chợt nghi ngờ nhìn về phía Vương Khung: "Ngươi có phải điên rồi hay không? Nuốt chửng một nửa Phế Thổ? Chuyện này sao có khả năng?"
Thân là đạo chủ Kiếm Sào Sơn, Chưởng Khống Giả hàng thật giá thật, trong mắt y, lời nói của Vương Khung không chỉ điên cuồng, hơn nữa còn vô tri.
Phế Thổ tồn tại nhiều năm như vậy, tự nhiên có quy tắc riêng.
Tận Thế Thành Lũy cao cao tại thượng, siêu nhiên thế ngoại, nắm giữ Tịnh Hóa Trì, cũng chính là toàn bộ mệnh mạch của Phế Thổ, bọn hắn thậm chí không cần đi tranh, liền có thể xác định địa vị chí cao vô thượng, độc nhất vô nhị.
Từ đó ở phía dưới, chính là mười ba đại thế lực cao cấp, ví như Quang Minh Điện, Nguyệt Lang Hồ, Hắc Bạch Cung, vân vân.
Bọn hắn tuân theo các quy tắc nhất định, nắm giữ lực lượng cường đại, ở dưới tình huống bình thường sẽ rất ít can thiệp vào sự tình Phế Thổ.
Xuống phía dưới nữa chính là bảy mươi hai đại thế lực trung cấp, phân bố khắp Phế Thổ, bọn hắn mới là nhân vật chính trên sân khấu này, sinh tồn, tranh đấu, chém giết, tu hành, cát cứ...
Hết thảy hết thảy, đều không thể thiếu thân ảnh của thế lực trung cấp, bọn hắn chi phối vận mệnh của các sinh linh sinh tồn ở trên vùng đất này.
Về phần những thế lực sơ cấp khó mà đếm hết kia, chỉ là quân cờ trong tay những thế lực trung cấp này mà thôi.
Như thể Đao Hà Cổ Bảo, muốn diệt liền diệt, sẽ lập tức có thế lực sơ cấp mới hưng khởi, tiến hành thay thế, căn bản cũng không có ai quan tâm đến sinh tử của bọn hắn.
Phế Thổ tồn tại nhiều năm như vậy, vẫn luôn là dạng cục diện này, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá vỡ.
Vương Khung chỉ mới đạp vào cảnh giới Bổ Nguyên tầng tám, ngay cả cảnh giới Dung Khí cũng đều không phải, vậy mà liền tuyên bố muốn nuốt chửng một nửa Phế Thổ?
Đây cũng không phải là dùng hai chữ điên cuồng liền có thể hình dung.
Lăng Hư Phong thậm chí còn hoài nghi Vương Khung cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
"Kỳ thực..." Vương Khung đang muốn nói chuyện.
Đột nhiên, một tràng tiếng chuông dồn dập vang vọng, chấn động toàn bộ hàng thịt số 73.
"Có người xông vào phạm vi thế lực của chúng ta! ?" Vương Khung hơi nheo mắt lại.
Quả nhiên, kẻ nên đến vẫn sẽ đến.
"Tiểu tử, hãy cẩn thận." Lăng Hư Phong thản nhiên căn dặn một câu, liền vùi lực chú ý vào phía trên Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng.
...
Trước cánh cổng lớn làm bằng kim loại màu đỏ, vũ khí hạng nặng chung quanh chậm rãi vận chuyển, như lâm đại địch.
Bụi mù mịt khắp trời, một nhóm nhân mã khí thế hùng hổ, vây quanh hàng thịt số 73, khoảng chừng trăm người, vậy mà tất cả đều là cường giả cảnh giới Bổ Nguyên.
Phanh! Một loạt tiếng vang nặng nề chấn động.
Thiên Cổ Sơn bay ngược trở về như một túi vải rách, máu me khắp người, nặng nề rơi trên mặt đất, nửa người biến thành cứng ngắc, huyết dịch cũng đều bắt đầu ngưng kết.
"Một cái thế lực sơ cấp nho nhỏ, cũng dám làm càn ở trước mặt Dạ Vương Thuyền chúng ta?"
Một vị nam nhân thô kệch đi ra, mặt đầy râu quai nón, trên ngực lộ ra một vết sẹo thập tự thật sâu, khí tức lăng lệ kinh người, phóng thích ra không một chút kiêng kỵ.
"Ta đánh với ngươi." Lạc Bắc Xuyên cắn răng nói.
Tại hàng thịt số 73, y chỉ thua ở tay cường giả cảnh giới Bổ Nguyên tầng tám Hình Ngục.
Lúc này cường địch đánh tới cửa, y tự nhiên không thể lùi bước, cũng coi như bày tỏ một chút lòng trung thành.
"Ngươi không phải là đối thủ của gã, để ta tới." Hình Ngục lộ ra sắc mặt lạnh lùng, bước ra một bước.
"Lại có một kẻ tới chịu chết." Đại hán râu quai nón cười lạnh nói.
"Ngươi đang nói chính ngươi?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên tai gã.
Ở phía trước hàng thịt số 73, giọng nói lạnh lùng như binh đao giao thoa, vang lên ở bên tai mọi người.
Đại hán râu quai nón đột nhiên biến sắc, bỗng nhiên quay đầu, đao phong màu đen cũng đã rơi ở trên cổ gã.
Vào giờ phút này, gã mới có thể trông thấy một người trẻ tuổi không biết từ lúc nào đã như quỷ mị xuất hiện ở phía sau gã, con ngươi băng lãnh kia giống như dã thú, dưới ánh mắt không một gợn sóng ẩn tàng hung lệ.
Loại ánh mắt này khiến cho gã cũng không nhịn được trở nên run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận