Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 897

"Quang Minh Học Cung đây là muốn làm gì?"
"Truyền pháp thiên hạ...truyền pháp thiên hạ, đây là ý nguyện to lớn của các đời tiên hiền Quang Minh Học Cung a!"
"Pháp không dễ truyền, nếu không sẽ di hoạ vô biên, các đời tiên hiền Quang Minh Học Cung biết rõ lợi và hại trong đó, cho nên mới chọn lựa đệ tử ưu tú nhất, chưa từng tuỳ tiện truyền pháp."
Trong thiên hạ có rất nhiều môn phái, môn phái xuất hiện chính là để thủ hộ cùng với truyền thừa.
Cho tới bây giờ cũng không có một môn phái nào tự ý truyền bá pháp môn của chính mình.
Sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, Quang Minh Học Cung mặc dù hạ thấp cánh cửa chọn đồ, nhưng tốt xấu cũng có ngưỡng cửa.
Mà ngụ ý bây giờ, lại là muốn truyền pháp thiên hạ, hữu giáo vô loại.
"Tới đi!"
Vào thời điểm Vương Khung đang nghi ngờ, một thanh âm vang lên ở trong lòng hắn.
Vương Khung hơi khẽ giật mình, chợt bước ra một bước, trực tiếp bay về phía đỉnh Tân Hỏa Sơn.
Cương phong phần phật, vách núi cao chót vót.
Ở phía dưới trời xanh, một thân ảnh đứng sừng sững, bên cạnh là một gốc cự mộc tươi tốt, lá khô rơi rụng.
"Đại chấp giáo!" Vương Khung thi lễ một cái từ phía xa.
Từ sau khi hắn trở về từ Phế Thổ, Quang Minh Học Cung đã chiếu cố hắn rất nhiều, âm thầm ngăn chặn rất nhiều áp lực cùng với phiền phức.
Đặc biệt là Vương Huyền Cương, vị đại chấp giáo Quang Minh Học Cung này tốn hao tâm tư trên người Vương Khung là không ít hơn so với Kỷ Nguyên Thần, Phí lão năm đó, thậm chí là còn hơn.
"Ngươi tới rồi!" Vương Huyền Cương khẽ nói, y chưa từng quay đầu, nhưng bên trong lời nói lại lộ ra một tia mừng rỡ.
"Cung chủ quả nhiên không có nhìn lầm người, nghiệt long hung địa, cướp lại tạo hoá, ngươi rốt cuộc đã bước ra con đường thuộc về mình...một bước này không biết đã ngăn lại bao nhiêu thiên kiêu cái thế!"
Tuyệt Ngục long mạch, Ngục Chủ xuất thế, Vương Khung cuối cùng vẫn đã niết bàn trọng sinh, thuế biến tái tạo ở bên trong sinh tử.
Một bước này xác thực cửa ải trùng điệp, nhưng một khi vượt qua, chính là trăm kiếp bất bại, vạn pháp không suy.
"Đại chấp giáo, vì sao..." Vương Khung muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Loại quái vật khổng lồ như Quang Minh Học Cung, vậy mà không thiết lập ngưỡng cửa, truyền pháp thiên hạ, chuyện này sẽ dẫn tới bao nhiêu rung chuyển cùng với phiền phức?
Vốn dĩ, bốn mươi chín thành trong thiên hạ đều có phân bộ Quang Minh Học Cung, kể từ đó, chẳng phải là người người đều có thể tu hành luyện đạo?
Nhân tâm khó phục, lực lượng một khi truyền bá ra ngoài, sẽ giống như hồng thủy mãnh thú, chỉ sợ là khó có thể khống chế, cách làm như vậy, đoán chừng là triều đình không nguyện ý nhìn thấy.
Từ xưa đến nay, nho dùng văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm.
Dân trí vừa mở, võ đạo truyền thế, thường thường là bất lợi cho giai tầng thống trị.
"Lão mù lòa ở trong trấn của ngươi đã từng nói, thiên hạ sẽ có đại biến!" Vương Huyền Cương đột nhiên nói.
"Cái gì?" Vương Khung sửng sốt, trong đầu óc hiện ra thân ảnh của lão mù lòa.
Lão mù lòa ốm yếu, sắc mặt không có một chút huyết sắc nào, cả ngày chống một cây trượng trúc kia.
"Sao thế, bất ngờ lắm sao?" Vương Huyền Cương xoay người lại, cười cười.
"Lão bản của ngươi không có đề cập với ngươi sao, thân phận của lão già mù kia?"
"Hẳn không phải chỉ là một kẻ mù loà!" Vương Khung khẽ nói.
Lão bản bán thịt heo, Thúc què rèn sắt, còn có lão mù lòa đoán mệnh...
Vào thời điểm ở trong Tam Dương Trấn, ba người này được tính là trưởng bối thân cận nhất của Vương Khung.
Đối với lão mù lòa, Vương Khung cảm thấy hứng thú nhất, bởi vì lão đoán mệnh cho tới bây giờ cũng đều không chuẩn, nhưng hết lần này tới lần khác lại có sinh ý rất tốt.
Mấu chốt nhất là, lão mù lòa rất biết kể cố sự.
Ở bên trong cố sự của lão, ái tình kịch liệt, động tác đặc sắc, hoa văn chồng chất, chỉ có hai ba người mà thôi, nhưng lại vô cùng sống động.
Cho nên, vào thời điểm ở Tam Dương Trấn, Vương Khung vào lúc không có việc gì liền đi đến chỗ của lão mù loà, nghe lão kể cố sự.
Giai nhân tài tử, quái lực loạn thần, ngợp trong vàng son, vương hầu bí sự...
Mỗi lần như vậy Vương Khung đều cảm thấy lão mù lòa thật không đơn giản, lão dường như biết tất cả mọi chuyện, ngay cả phi tử của Tần Hoàng nào có số đo gì cũng đều nhất thanh nhị sở.
Nhân vật như vậy há lại có thể bình thường, làm sao lại cam nguyện ở trong Tam Dương Trấn nho nhỏ như vậy?
"Lão bản cho tới bây giờ cũng không đề cập tới, y không quá ưa thích Mù đại gia!" Vương Khung lắc đầu nói.
Vào thời điểm ở trong Tam Dương Trấn, lão bản không có đi lại với lão mù loà, chỉ thỉnh thoảng đến chỗ của Thúc què uống vài chén.
Y nói lão mù lòa kia cả ngày lải nhải, ở trước mặt y liền giống như đại cô nương cởi sạch đồ vậy, loại cảm giác đó rất tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận