Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 535

"Công tử, ngươi đang nhìn cái gì?"
Lúc này, bên trên Cửu Phong Lâu, ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ, có một vị thanh niên đang uống trà nhìn chằm chằm vào chỗ Quang Minh Học Cung cũ.
Vị thanh niên này tự nhiên chính là Vương Khung.
Về phần Lưu Nguyệt Nhi thì trở thành tỳ nữ của hắn ở trong hoàn cảnh nửa bắt buộc, nửa muốn.
Đối với Vương Khung, Lưu Nguyệt Nhi căn bản không biết rõ thân phận chân thật của hắn, nhưng thiên phú cùng với thực lực như vậy, tuyệt đối có lai lịch lớn, đi theo hắn, nói không chừng sẽ có tiền đồ hơn so với ở lại Hắc Ám Giáo Hội.
Tính toán ở trong nội tâm của Lưu Nguyệt Nhi lập tức bị đánh rung động "bôm bốp".
Nàng mảy may không biết, chính mình trong lúc vô tình đã đi lên thuyền hải tặc của một tội phạm truy nã bị Quang Minh Điện truy sát khắp thiên hạ.
Sau khi đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khung liền đi đến Phục Ma Thành, nơi hắn đã từng theo học, trở lại chốn cũ với rất nhiều cảm xúc.
Nhìn môn đình quen thuộc, trong nội tâm Vương Khung cực kỳ xúc động.
Cảnh xuân tươi đẹp ngày đó phảng phất như ngày hôm qua, vào thời điểm kia, có một gã béo lôi kéo hắn, nếm món ngon trong khắp Xích Long Thành, cả hai tưởng trong tượng tương lai sẽ thống trị ngành giết mổ như thế nào và xây dựng một xưởng làm thịt đứng vững không ngã.
Thời điểm đó, còn có Tiểu Minh đi theo phía sau trả tiền đồ ăn, trong mắt thỉnh thoảng toát ra quang mang sùng bái ước mơ đối với Vương Khung.
Lúc đó Tiểu Diệp Tử lúc nào cũng trầm mặc không nói, chờ ở một bên, bày ra bộ dáng vô cùng trầm tĩnh.
...
Thời điểm đó...chỉ tiếc là...cảnh còn người mất, cố nhân đã chết đi.
"Một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn gặp lại, ngay ở chỗ này, hương hỏa Xích Long Thành sẽ không tuyệt diệt." Vương Khung yên lặng nói trong nội tâm.
Yến có ngày về nam, hoa có lúc nở lại!
Những thứ mất mát đó, Vương Khung sẽ khiến cho Quang Minh Điện phun ra toàn bộ, trả một cái giá đắt.
"Chúng ta đã ở đây bao nhiêu ngày rồi?" Vương Khung thu liễm suy nghĩ, hỏi.
"Năm ngày." Lưu Nguyệt Nhi quay lại nói.
Năm ngày này, Vương Khung mỗi ngày đều sẽ ngồi ở góc bên cửa sổ này, gọi một bình trà, một chút thức ăn, rồi ngồi đó cả ngày.
Nàng thực sự không hiểu được, toà Quang Minh Học Cung xuống dốc này thì có gì đẹp mắt.
"Ngươi cảm thấy y thế nào?" Vương Khung đưa tay chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Ở trước đại môn Quang Minh Học Cung, có một vị thiếu niên đang di chuyển từng gốc linh thảo.
"Y? Chẳng ra sao cả." Lưu Nguyệt Nhi lắc đầu nói.
Thiếu niên trước mắt này tên là Hồng Trần, vốn chỉ là con nhà nghèo, chỉ là sau khi Sơ Vương Tế kết thúc, Quang Minh Học Cung mở rộng cửa, mời chào môn đồ.
Thiếu niên này đã may mắn tiến vào Quang Minh Học Cung, càng may mắn hơn nữa chính là đã thức tỉnh năng lực.
Tuy nhiên, không lâu sau khi Xích Long Thành bị thanh lý, ở trong toà Quang Minh Học Cung cũ này, những đệ tử có một chút bối cảnh đều dựa vào phương pháp riêng của mình, gia nhập vào các thành trì khác, chỉ có một ít đệ tử hàn môn, mới ở lại nơi đây.
"Năng lực của y quả thật khá thú vị." Vương Khung khẽ cười nói.
Hắn đã quan sát thiếu niên tên là Hồng Thần này vài ngày, mặc dù tu vi cảnh giới Hỏa Chủng đối với Vương Khung mà nói cũng không được tính là gì.
Nhưng năng lực Hồng Thần thức tỉnh gọi là "Linh Căn", có thể đề thăng phẩm chất của linh thảo, mặc dù hiệu quả có hạn, nhưng dựa vào loại năng lực này, y cũng đã nhận được rất nhiều mối làm ăn từ nhiều tiệm thuốc, dựa vào trồng linh thảo cho bọn hắn để kiếm tài nguyên tu luyện.
Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy, còn chưa đủ để thu hút sự chú ý của Vương Khung.
Thiếu niên Hồng Thần này không chỉ lo cho bản thân mình, đồng thời còn chăm sóc rất nhiều đệ tử hàn môn cũng thức tỉnh năng lực nhưng không được ai hỏi thăm như y.
Một vài đệ tử hàn môn canh gác Quang Minh Học Cung Xích Long Thành này, đã được coi là nhất mạch sau cùng của hương hoả nơi đây.
"Năng lực của y không tốt, ở trong thế giới mạnh được yếu thua này đã chú định là chỉ có thể biến thành vai phụ." Lưu Nguyệt Nhi không nhịn được nói.
Đối với năng lực không có sức chiến đấu như Hồng Thần mà nói, coi như là phụ trợ, cũng không thể đưa đến tác dụng gì ở bên trong chiến đấu, coi như Quang Minh Học Cung ở nơi này không có rách nát, nắm giữ loại năng lực như thế này cũng không có tiền đồ gì.
"Có lẽ như vậy!" Vương Khung thản nhiên nói.
Hắn thoáng nhìn, chỉ thấy Hồng Thần không ngừng ra vào, chuyển ra rất nhiều linh thảo, ở phía sau y còn có mấy thiếu niên thiếu nữ không ngừng chào hỏi.
"Bọn hắn muốn rời đi?" Vương Khung sửng sốt, nhíu mày theo bản năng.
"Nghe nói nơi này đã bị trưng dụng, về sau liền trở thành nơi đặt chân ngủ lại của các đệ tử Quang Minh Học Cung đại thành trì khác, bọn hắn tự nhiên không thể tiếp tục ở lại nơi này." Lưu Nguyệt Nhi biết rõ Vương Khung cảm thấy hứng thú đối với nơi này, đã sớm nghe ngóng mọi thứ.
"Thật sự rất tuyệt." Thần sắc của Vương Khung lạnh dần.
Nơi này vốn thuộc về Xích Long Thành, hiện nay không chỉ diệt hương hỏa, ngay cả một tia nhân tình sau cùng cũng đều không có, quả thật là đuổi tận giết tuyệt.
Những đệ tử hàn môn này vốn cũng không có nơi nương tựa, may mắn thức tỉnh Hỏa Chủng, nhưng có chỗ cư trú, cho dù hương hỏa bị diệt, bọn hắn cũng chưa từng từ bỏ, dựa vào lực lượng của mình tiếp tục tu hành, đơn giản chỉ là tìm kiếm sự an bình mà thôi.
Tuy nhiên những kẻ gọi là đại nhân cao cao tại thượng kia, ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng không nguyện ý lưu cho bọn hắn, muốn triệt để xóa đi tất cả vết tích của Xích Long Thành nhất mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận