Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 396

Nam tử mặc áo bào vàng trước mặt này, khí tức của y ngưng mà không phát, nhưng mà trực giác của Vương Khung nói cho hắn, người này cường đại chưa từng có, so với Diệp Thiên còn nguy hiểm hơn.
Trọng yếu nhất là, từ một khắc người này xuất hiện, y liền tản ra sát cơ, nhằm vào hết thảy mọi người ở nơi này, đặc biệt là gã béo.
"Y là đệ tử Bắc Minh Cung Quang Minh Điện...Sát Mạch Hàn..." Gã béo trầm giọng nói.
Nam tử trước mặt này cùng với đệ tử Quang Minh Điện gặp gỡ lần trước cũng không giống nhau.
Trong nội bộ Quang Minh Điện có hệ thống phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt, có sự khác biệt giữa đệ tử ngoại môn cùng với nội môn.
Lần trước hai người Hoàng Thương đi tới Quang Minh Học Cung chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.
Nhưng Sát Mạch Hàn lại là đệ tử nội môn hàng thật giá thật.
"La Tam, hoá ra ngươi còn nhớ rõ ta, chậc chậc, không hổ là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất trong lịch sử Bắc Minh Cung chúng ta!" Sát Mạch Hàn liếm liếm khóe miệng nói.
"Gã béo! ?" Vào lúc này, tâm thần của Vương Khung khuấy động, coi như là đồ đần cũng có thể nghe ra được, giữa hai người này có quan hệ không nhỏ.
Gã béo vậy mà đến từ Quang Minh Điện! ?
"Gã béo, ngươi..." Thần sắc của Minh Hạo Nhiên khẽ biến, không nhịn được nói.
"Ta nguyên bản là một nô lệ sống do Quang Minh Điện bồi dưỡng, chỉ là đã may mắn sống tiếp được." Gã béo siết chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời gã, cũng là quá khứ mà gã không bao giờ muốn đối mặt.
"Nô lệ sống! ? Không ngờ được qua nhiều năm như vậy, Quang Minh Điện lại vẫn đang nuôi dưỡng nô lệ sống..." U Hoàng Trường công chúa nghe thế, hừ lạnh một tiếng.
Nô lệ sống, tên như ý nghĩa, là dùng người sống làm nô lệ, thân thể và tinh thần của bọn hắn đều phải cực kỳ nghe lời, thậm chí là chết lặng.
Tác dụng của nô lệ sống cũng chỉ có một loại, chính là tiếp nhận đủ loại thí luyện.
Từ một loại góc độ nào đó mà nói, bọn hắn chỉ là một loại vật liệu thí nghiệm mà thôi, có thể tùy ý vứt bỏ.
Vận mệnh của nô lệ sống là thê thảm khó có thể tưởng tượng, tử vong chính là điểm đến tốt đẹp nhất.
Phần lớn nô lệ sống vào sau khi tiếp nhận thí nghiệm, sẽ biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một khi còn sống sót, bọn hắn sẽ phải tiếp nhận thí nghiệm không có tính người cùng với nghiên cứu càng tàn khốc hơn, thẳng đến khi bọn hắn biến thành từng mảnh nhỏ, không còn có bất kỳ giá trị gì, đến lúc đó, nô lệ sống tàn tạ không chịu nổi sẽ bị tùy ý vứt bỏ như rác rưởi.
Ngay từ khi Quang Minh Điện được sáng lập, vì đối kháng với yêu thú, nghiên cứu lực lượng cùng với huyết mạch của bọn chúng, trước đó đã có không ít nhân loại cam nguyện kính dâng sinh mệnh, trở thành đối tượng thí nghiệm, thử nghiệm tầng tầng thí nghiệm bất khả tư nghị.
Đúng như Hoắc Pháp Vương nói, ở dưới ánh sáng tất ẩn giấu bóng tối, nhân loại quật khởi cùng với sinh sôi không có khả năng chỉ có ánh sáng.
Điều này ban đầu vốn là vì để nhân loại tiếp diễn cùng với truyền thừa, tạo ra một loại tập tục xấu, lại một mực bị tiếp tục kéo dài.
Ba ngàn năm trước, Lâm La Thiên hoành không xuất thế, đã từng bức bách Quang Minh Điện huỷ bỏ cơ chế nô lệ sống.
Chỉ là tập tục xấu lâu năm như vậy, há có thể nói sửa liền sửa?
"Thật sự không ngờ được, lại vẫn có niềm vui ngoài ý muốn, chẳng những có thể hoàn thành Sơ Vương Tế, lại còn có thể bắt ngươi về." Nam tử mặc áo bào vàng có một chút hưng phấn nói.
Y nguyên bản là muốn mang Diệp Thiên đi, hoàn thành Sơ Vương Tế, không ngờ được vậy mà gặp được vật liệu thí nghiệm hoàn mỹ nhất Bắc Minh Cung tại nơi này.
Dạng kinh hỉ này khiến cho y cũng không nhịn được có một chút trở nên kích động.
"Cứu...cứu ta..." Diệp Thiên giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hét to.
"Tiểu quỷ, thả gã ra!" Nam tử mặc áo bào vàng quăng ánh mắt tới, rơi ở trên người Vương Khung, thản nhiên nói.
"Thả gã?" Vương Khung khoát tay, Hắc Long Đao trực tiếp đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên: "Sao phải thả?"
Cử động này khiến cho khuôn mặt của nam tử mặc áo bào vàng triệt để lạnh xuống.
"Ngươi có biết gã là ai hay không?"
"Chẳng lẽ gã là cha ngươi?" Vương Khung bỗng nhiên nhấc chân, đạp vào xương ngực của Diệp Thiên, tiếng xương gãy không ngừng vang lên, ánh mắt của hắn khẽ giương lên, lộ ra lãnh ý: "Ta đạp cha của ngươi, ngươi làm nhi tử có phải hay không muốn dập đầu một cái?"
"Ngươi sẽ hối hận!" Nam tử mặc áo bào vàng trầm giọng nói.
Ông!
"Ngươi nói cái gì?" Vương Khung đưa tay lại là một đao, xuyên thẳng vào đùi Diệp Thiên.
"Ngươi tại tìm chết!"
Ông! Lại là một đao!
Diệp Thiên đều đã sắp khóc, hận không thể đứng lên bịt cái miệng chó của Sát Mạch Hàn.
Nhưng Vương Khung căn bản không có cho gã cơ hội này, Hắc Long Đao ứng thanh chém xuống, lần này thì là nhắm vào ngay hộp sọ của gã.
Lôi quang tung hoành, quấn quanh thân đao màu đen, chiếu rọi ra phong mang sát phạt.
Ầm ầm! Đột nhiên, Hắc Long Đao dừng ở giữa không trung.
Vương Khung bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra thần sắc chấn kinh thật sâu.
Sát Mạch Hàn xuất hiện như quỷ mị, vậy mà dùng bàn tay ngăn trở phong mang Hắc Long Đao.
"Tiểu quỷ, ngươi còn quá yếu!"
Lời còn chưa dứt, lồng ngực của Vương Khung bị một cỗ quái lực xuyên thấu, máu đỏ bắn tung toé, cả người hắn thì bị cỗ lực lượng này đánh bay ra ngoài.
"Tiểu Diệp Tử!" Gã béo nghiêm nghị quát.
Diệp Mặc đã động, lực lượng hư vô như một bàn tay gắt gao nâng đỡ Vương Khung, nhưng mà lực lượng của đối phương quá mức đáng sợ.
Cả người Vương Khung trực tiếp bay vào trong núi.
Diệp Mặc cắn chặt răng, trên trán nổi gân xanh, máu mũi dâng trào, lộ ra vẻ chật vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận