Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 1039

Lòng bàn tay của y nhẹ nhàng rơi xuống, giống như một chiếc rìu khổng lồ, cự nhân kia cũng chém xuống theo sự điều khiển của y.
Chỉ một thoáng, càn khôn phân liệt, thiên địa băng diệt, một phương thế giới mới bỗng nhiên hình thành.
Thiên địa ban đầu lại bị tách ra.
Đạo Vô Nhất bại, y thua ở trong tay Tần Đạp Thiên, không có bất kỳ hồi hộp gì.
"Ngươi thắng..." Hư ảnh của Đạo Vô Nhất hiện lên trong không trung, trở nên rất yếu ớt.
Tần Hoàng hờ hững nhìn y, trong mắt không vui không buồn.
Đây là túc địch cả đời của y, tranh đấu đến nay, lại sắp chết ở trước mặt.
"Trên đời này có Đạo Vô Nhất, vì sao lại còn có Tần Đạp Thiên..." Đạo Vô Nhất thì thào khẽ nói, trong mắt hiện lên đau thương nhàn nhạt, ngay sau đó, cỗ đau thương này chậm rãi tán đi, biến thành nhẹ nhõm thoải mái.
"Nếu như có kiếp sau, ta ngược lại là hi vọng, có thể không còn là địch."
Lời nói sau cùng dần dần tán đi, Đạo Vô Nhất triệt để tiêu tán, rời khỏi cái thế giới này.
Vị đệ nhất cao thủ Quang Minh Điện này liền tử vong như vậy, chết ở trong tay Tần Hoàng.
"Đạo Vô Nhất chết rồi..."
Đám người hoảng hốt, vẫn như cũ không thể tin được.
Nhưng rất nhanh, từng đạo ánh mắt kinh nghi liền rơi ở trên người Tần Hoàng.
Một trận chiến này, triệt để đặt vững danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ của Tần Hoàng, chân chính danh xứng với thực.
"Không nghĩ ra sẽ là kết cục như vậy, Quang Minh Điệ, từ nay không còn vinh quang."
Có người thổn thức cảm thán, Tần Hoàng hùng bá thiên hạ, là hùng chủ cổ kim khó gặp, hiện nay chém giết Đạo Vô Nhất, triệt để đặt vững uy danh, làm sao còn cho phép ở dưới sự thống trị của y có loại tồn tại như Quang Minh Điện?
"Tần Đạp Thiên...ngươi là biến số ở bên ngoài biến số..."
Đột nhiên, Quang Minh Điện yên lặng truyền ra một giọng nói thanh lãnh.
Tần Hoàng nhíu mày, nhìn lại theo tiếng nói, liền thấy một thân ảnh bay lên từ chỗ sâu Quang Minh Điện.
Lông mày của nam nhân này cô đơn lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia quang mang trí tuệ.
Diện mạo của người trước mặt này giống hệt như bức chân dung mà Tần Hoàng đã từng nhìn thấy trong Trân Bảo Các ngày xưa.
"Hoắc Pháp Vương! ?"
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi.
Hoắc Pháp Vương là cao thủ cái thế ba ngàn năm trước, nổi danh cùng với Lâm La Thiên, sao có khả năng sống đến bây giờ,
"Ngươi đã hòa chính mình thành một thể cùng với Quang Minh Điện?" Tần Hoàng lộ ra thần sắc cổ quái nói.
"Ngươi rất thông minh."
"Ngươi thật sự là một người điên." Tần Hoàng lắc đầu, sống như thế này đến bây giờ thì có ý tứ gì? Đã sớm không phải là chính mình.
"Chỉ vì để chứng kiến ngày hôm nay." Hoắc Pháp Vương khẽ nói: "Ngươi rất mạnh, cường đại đến mức có thể chém giết người mạnh nhất Quang Minh Điện đời này."
"Nhưng trên người ngươi có một nhược điểm trí mạng."
"Nhược điểm gì?" Tần Hoàng nhíu mày, vô thức hỏi.
"Ngươi không thuộc về phiến thiên địa này." Hoắc Pháp Vương mặt không biểu tình, y khoát tay, Quang Minh Điện bỗng nhiên vỡ nát, tất cả đệ tử cùng với cao thủ vậy mà đồng thời bị hiến tế theo tòa cung điện cổ xưa này.
"Y...y điên rồi?" Đám người kinh dị, quả thực không thể tin được.
Quang Minh Điện truyền thừa trong vô tận tuế nguyệt vậy mà liền biến mất như thế này? Chôn vùi ở trong tay truyền nhân Quang Minh Điện ưu tú nhất cường đại nhất.
Oanh...
Cùng lúc đó, thiên địa xuất hiện một khe hở.
Đây cũng không phải là khe hở hư không, mà là đến từ một không gian khác, một cỗ khí tức không thuộc về cái thế giới này xuyên qua, làm cho tất cả mọi người cảm thấy không thích hợp và kinh dị.
Xuyên thấu qua khe hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy một hành tinh màu xanh trong bầu trời đầy sao vô tận.
Tần Hoàng thấy thế, thân thể cũng đều không nhịn được run rẩy.
Ông! Nhưng mà, còn chưa có đợi y tỉnh táo lại, một cỗ lực lượng tuyệt cường trực tiếp đẩy y vào.
"Mẹ kiếp..." Tần Hoàng quay người, nhìn về phía Hoắc Pháp Vương, y còn chưa kịp lên tiếng, cả người liền đã bị khe hở nuốt vào.
Sau một khắc, cái khe hở kia liền khép lại một lần nữa.
"Ừm?"
Đám người choáng váng, quả thực không thể tin được.
Tần Hoàng mới vừa ngồi lên bảo toạ thiên hạ đệ nhất cường giả liền biến mất như vậy?
"Ngươi..." Sắc mặt của lão bản đại biến, nhấc đao trong tay lên, lao thẳng về phía hư ảnh Hoắc Pháp Vương.
"An tâm chớ vội." Hoắc Pháp Vương khẽ nói, thân thể của lão bản lập tức không thể động đậy.
Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, trạng thái hiện nay của Hoắc Pháp Vương cực kỳ đặc biệt, y dường như đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, giống như là thần linh.
Oanh...
Đột nhiên, hư không nứt ra, một tòa cung điện cự đại hiện ra ở trước mặt thế nhân.
Thiên Khải Bảo Khố, tòa di sản Lâm La Thiên lưu lại này rốt cuộc cũng xuất thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận