Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 405

Sơ Vương Tế, Vương Khung dùng máu của truyền nhân Quang Minh Điện để mở ra con đường quang mình của mình.
"Điên...tên tiểu tử này điên rồi...dám ở trước mặt chúng ta, chém giết đệ tử Quang Minh Điện...còn tuyên bố muốn mưu phản tông môn..."
"Ài...kẻ này thiên tư tuyệt đại...làm sao lại bước lên trên con đường không có lối về..."
"Bao nhiêu năm...đã thật lâu không có người nào dám không đếm xỉa uy nghiêm của Quang Minh Điện như thế này...hắn..."
Nhóm đại lão phản ứng không giống nhau, trong nội tâm đều sinh ra ý nghĩ bất đồng.
Ầm ầm! Đúng lúc này, Từ Kiếm Sinh xuất thủ, sự tình Tinh Hà Thành trước kia gã vốn đã không sạch sẽ, hiện nay bắt lấy cơ hội, tự nhiên là muốn ra tay giết người.
Nhưng mà, thân thể của gã vừa động, một tiếng hừ lạnh nhét đầy thiên địa, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời.
Quanh người U Hoàng Trường công chúa bốc lên thần hoả, sau lưng mơ hồ có một cỗ hư ảnh hoàng điểu màu đen lấp lóe, sức mạnh đáng sợ đó làm cho tất cả mọi người đều phải ngoái nhìn.
"Ta xem ai dám động thủ." U Hoàng Trường công chúa lộ ra thần sắc lạnh lùng, khóa chặt Từ Kiếm Sinh.
Đám người đột nhiên biến sắc, liền ngay cả Vương Huyền Cương cũng không nhịn được nhìn lại.
"U Hoàng Trường công chúa, đây là chuyện nội bộ của Quang Minh Học Cung, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay." Nam tử áo xám khẽ nói.
"Quang Minh Điện phải biết rằng, các ngươi bá đạo, tự nhiên sẽ có người càng bá đạo hơn so với các ngươi, hôm nay bản cung liền nhúng tay vào." U Hoàng Trường công chúa bá khí vô biên, thần hoả đầy trời, giống như một đạo lạch trời, ngăn ở trước người đám người.
Đám người lộ ra thần sắc kinh dị.
U Hoàng Trường công chúa hung danh hiển hách, lực lượng của nữ nhân này là tuyệt đỉnh đương thời, mảy may không thua kém những đại lão bên trong truyền thuyết kia.
Trọng yếu nhất là, nữ nhân này một khi điên lên, sẽ không kiêng kị gì, trước kia vào thời điểm Tần Hoàng đăng cơ, trên tay của nàng đã nhuốm không ít máu đồng tộc.
Người nào cũng nghĩ không thông, U Hoàng Trường công chúa cao cao tại thượng, cho tới bây giờ cũng đều không quan tâm đến thế tục, vì sao sẽ dính líu quan hệ cùng với Vương Khung, còn giữ gìn đến bước này.
Ầm ầm! Trên bầu trời truyền đến dao động đáng sợ, mây mù đỏ rực, phảng phất như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Khí tức sát phạt khủng bố tràn ngập ở bên trong thần hoả màu đen.
"Tốt lắm, tình nhân cũ của Thúc què quả nhiên rất mạnh." Vương Khung thu hồi ánh mắt, trong mắt sát cơ đại thịnh, xách theo Nghịch Lân Nhận, đi về hướng cột sáng cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng ở bên trong cột sáng, giống như vật trung gian, hấp thu truyền lại lực lượng Thiên Vương Pháp Thần Thai.
Ông! Vương Khung khoát tay, Nghịch Lân Nhận như đại long gào thét, bắn ra, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Diệp Thiên, đính gã lên trên tường đá cách đó không xa.
Diệp Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, Hắc Uyên Hoàng Diễm tự động vận chuyển, chữa trị thương thế.
Nhưng mà, xung quanh Nghịch Lân Nhận nổi lên lôi quang màu đen, trực tiếp áp chế năng lực của gã.
"Vương Khung...ngươi..." Diệp Thiên kinh sợ không thôi, nghiêm nghị quát.
Gã đến chết cũng không ngờ được, Vương Khung không những không chết, mà ở trong một thời gian ngắn như vậy, thực lực lại tăng mạnh một lần nữa, liền ngay cả năng lực của gã cũng đều thi triển không ra.
Phanh! Thân hình của Vương Khung lấp lóe, xuất hiện ở trước người Diệp Thiên, ánh mắt của hắn băng lãnh, lãnh đạm nhìn gã, rút ra Nghịch Lân Nhận chặn ngang ở trước ngực gã.
"Diệp Thiên, ta đã từng nói, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết."
Vương Khung đạp ra một cước, giẫm vào đầu Diệp Thiên.
"Vương Khung, ngươi không giết chết được ta, ngươi dám giết ta, trên trời dưới đất, sẽ không còn chỗ cho ngươi sống yên ổn."
Diệp Thiên rống to, trong mắt của gã bắn ra ý chí bất khuất cùng với nộ hỏa.
Từ lúc gã tiến vào Quang Minh Học Cung cho đến nay, cho tới bây giờ chưa từng bị ai khinh thị chà đạp như thế này, lòng tự ái của gã lọt vào đả kích trước nay chưa từng có.
Tâm ma đã sinh, nộ hỏa đốt thân.
Rốt cuộc, Diệp Thiên cũng triệt để rơi vào trong điên cuồng.
"Ma Chủng Hiến Tế!" Diệp Thiên nghiêm nghị rống to.
Hỏa Chủng của gã bỗng nhiên thiêu đốt, hào quang nở rộ, đột nhiên tăng vọt lên không chỉ gấp mười lần.
Đây là loại năng lực thứ năm của gã, có thể thông qua hiến tế các năng lực khác, từ đó thu hoạch được lực lượng siêu việt cực hạn.
Trong khoảnh khắc, trong cơ thể Diệp Thiên, một loại năng lực biến mất.
Khung Thiên Hung Sát, loại năng lực đoạt được từ trên người của Vương Khung này bị Diệp Thiên hiến tế.
"Giết!" Diệp Thiên như nghiệt long xuất uyên, phóng lên tận trời, bạo phát lực lượng chấn bay Vương Khung.
"Ta muốn ngươi chết!" Hai mắt Diệp Thiên sung huyết, nghiêm nghị quát.
Ầm ầm! Thi thể ở khắp nơi vỡ ra thành từng mảnh trộn lẫn với máu, biến thành lực lượng hội tụ ở trước người gã, hóa thành một thanh đại kiếm, lực lượng tử vong gào thét tàn phá bừa bãi.
Tử Vong Cốt Kiếm!
Loại năng lực này có thể hấp thu lực lượng bên trong thi thể, tạo thành lực lượng hủy diệt thuần túy, có thể huỷ diệt hết thảy sinh linh.
Ầm ầm! Tử Vong Cốt Kiếm vào giờ khắc này, là trạng thái mạnh nhất của Diệp Thiên trong cuộc đời này.
Lực lượng khủng khiếp đó giống như một luồng ánh sáng trắng , bắn thẳng về hướng Vương Khung.
Phanh! Nghịch Lân Nhận bỗng nhiên chém xuống, lôi quang màu đen nổ vang.
Luồng ánh sáng trắng kia bỗng nhiên vỡ vụn, quả thực không chịu nổi một kích.
Diệp Thiên bỗng nhiên co con ngươi lại, căn bản không thể tin được, lực lượng của gã, vào sau khi thông qua hiến tế, tăng mạnh đâu chỉ mười lần?
Nhưng mà, gã đã đánh giá thấp thực lực của Vương Khung, cũng đánh giá thấp sự khủng bố của Nghịch Lân Nhận.
Ầm ầm! Đao quang mãnh liệt chém về phía đầu của Diệp Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận