Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 922

Càng là ở trong những năm xa xưa, trình độ tu hành cũng liền càng cao.
Một tòa di tích thời đại thượng cổ, bất kể lớn nhỏ, đều là cơ duyên lớn bằng trời, nói không chừng sẽ có thể thu hoạch được biến hóa thoát thai hoán cốt.
Chuyện này là tạo hoá mà bao nhiêu người cầu cũng đều cầu không đến.
"Cũng chỉ là may áo cưới cho ta mà thôi." Trần Cung cười lạnh nói.
Nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn, vốn là thiên đường của yêu thú, căn cơ của nó.
Hiện nay, nó đã bày ra thiên la địa võng, chẳng lẽ còn có thể để cho hai nhân loại này chạy thoát hay sao?
Oanh...
Thân thể của Tiểu Minh Tôn cùng với Binh Vương giống như vực thẳm địa ngục trần gina, thần uy như biển, hơi lắc nhẹ, liền đánh tan yêu khí dày đặt kia.
Khí phách mạnh mẽ, choáng ngợp thế gian!
"Không hổ là phụ tá đắc lực của Đồ Phu! Giết!" Trần Cung quát to một tiếng.
Ở xung quanh ngọn núi, từng đầu yêu thú phóng lên tận trời, chấn động sát phạt.
"Đám ô hợp!"
"Một kẻ cũng không lưu lại!"
Vào lúc này, Minh Hạo Nhiên cùng với Dương Kỳ động.
Sát niệm cùng dâng, sông núi sợ hãi.
Dương Kỳ bước ra một bước, nghênh tiếp một đầu cự thú Thương Hùng.
Hai đạo quyền phong tương giao tại không trung, lực lượng khủng bố trực tiếp xuyên qua móng nhọn của cự thú Thương Hùng, kình đạo tàn phá bừa bãi xuyên thủng cánh tay, như biển gầm càn quét.
Oanh...
Máu tươi tung toé, nửa người của cự thú Thương Hùng cũng đều không còn.
Một màn này, nhìn thấy mà giật mình, kinh hãi tâm thần yêu thú.
Từng đầu yêu thú cảnh giới Dung Khí đều lộ ra thần sắc sợ hãi.
Chỉ là nhân loại, vậy mà trên lực lượng lại vượt qua cự thú Thương Hùng, chỉ vừa đối mặt liền đánh nổ cự thú Thương Hùng!
"Thật sự quá yếu!" Dương Kỳ nhếch miệng cười một tiếng, khoát tay, trực tiếp thu thi thể của cự thú Thương Hùng vào bên trong Hỏa Giới.
Yêu thú cảnh giới Dung Khí cũng không thấy nhiều, toàn thân đều là bảo, có thể bán đi với một cái giá tốt.
Nhưng mà loại hành vi này của y quả thực chính là khiêu khích, triệt để chọc giận những kiêu ngạo yêu thú kia.
"Giết!" Một con dơi đỏ như máu gầm thét.
Huyết quang đầy trời, thôn tính tiêu diệt sinh cơ, mọi thứ bao bọc trong đó nhanh chóng phân hủy và biến thành cát bụi.
Ông! Nhục thân của Dương Kỳ chấn động, cánh tay phải hóa thành một thanh trường thương, như đúc thành từ tinh thể, mũi thương như ánh sáng, đâm tới.
"Thẩm Phán Chi Thương!"
Đối mặt với thanh trường thương tinh thể đáng sợ kia, huyết quang khủng bố vậy mà không thể gây tổn thương cho nó mảy may, trực tiếp bị xé rách.
Trường thương như rồng, xu thế không giảm, trực tiếp xuyên thủng thân thể dơi đỏ như máu.
Dương Kỳ bước ra một bước liền xé rách thân thể dơi đỏ như máu.
"Con bà nó...nhân loại này làm sao lại hung hãn như vậy?" Ở nơi xa, Côn Đồ nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Nó vỗ hai cánh, miệng hô sát phạt, nhưng chỉ quanh quẩn ở ngoại vi, thủy chung không dám tiến về phía trước.
Hai nhân loại ở trước mặt này thực sự quá khủng bố, quả thực chính là yêu thú hình người.
Ở một bên khác, Minh Hạo Nhiên lại càng thêm không thể tưởng tượng.
Trán của y nứt ra, vậy mà hiện ra con mắt thứ ba.
Con mắt kia hiện ra ánh sáng màu vàng nhạt, trong lúc lưu chuyển, sáng như mặt trời, chiếu sáng đại địa.
Ông! Ở dưới ánh nhìn của con mắt thứ ba, ánh vàng lướt qua, từng đầu yêu thú lần lượt phủ phục, lộ ra thần sắc thành kính, vậy mà duỗi ra móng vuốt của chính mình, xuyên thủng đầu lâu.
Trong nháy mắt, từng đầu yêu thú cảnh giới Dung Khí tử vong.
Minh Hạo Nhiên nhanh tay nhanh mắt, thu gặt sinh mệnh của bọn chúng, thu thi thể của bọn chúng vào bên trong Hỏa Giới.
"Viêm Binh!" Trần Cung nhăn mày nói.
Nó nhìn ra được, con mắt thứ ba kia là Viêm Binh của Minh Hạo Nhiên.
Không ngờ được, ở bên trong di tích thượng cổ kia, Tiểu Minh Tôn vậy mà đạt được cơ duyên nghịch thiên như vậy, đúc ra Viêm Binh khủng bố như này.
"Mắt ta như pháp nhãn, hư thực vô giới, tịnh thế vô vô!"
Tịnh Thế Đồng!
Lúc này trên trán của Minh Hạo Nhiên nở rộ một luồng hào quang, như trí tuệ phổ chiếu, vô tận vô giới, thân hình của y càng trở nên cao lớn, phảng phất như thần tiên.
Tất cả lệ khí đầy trời đều tiêu tán.
Những yêu thú kia đều lộ ra vẻ hoảng sợ, lần lượt lui về phía sau, dường như không thể thừa nhận sự tẩy lễ của ánh sáng màu vàng kia.
"Hai nhân loại này quá nguy hiểm!" Trong ánh mắt của Côn Đồ lộ ra vô hạn sợ hãi.
Yêu thú cũng không phải là hoàn toàn đều không sợ chết, ở phía trước lực lượng tuyệt đối, bọn chúng cảm thấy run rẩy theo bản năng.
Lúc này, coi như là yêu thú trí tuệ thấp cũng nhìn ra được, hai thanh niên này tuyệt đối là thiên tài đứng đầu bên trong nhân loại.
"Vì chủ nhân, giết bọn hắn!" Đúng lúc này, Bành Trạch ở bên cạnh nghiêm nghị quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận