Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 314

Hắn chém giết Cố Trường Phong, độc đấu với cao thủ ba thành trì lớn, coi như là lực lượng của gã ở trước mặt hắn cũng đều không chịu nổi một kích.
Thậm chí ngay cả yêu nghiệt như Lâm Huyền cũng đều bị hắn chém giết.
Thủ đoạn kinh khủng như thế, cùng với nụ cười ấm áp trước mặt hình thành tương phản cực lớn, càng là như vậy, Bạch Linh Môn liền càng cảm thấy bối rối.
"Làm sao lại là tên sát tinh này..." Bạch Linh Môn loạn chuyển con mắt, một tia mồ hôi lạnh chảy ra từ trán.
Vào lúc này, gã thật sự hoảng.
Cho dù hiện nay thực lực của Bạch Linh Môn tăng vọt, nhưng gã nhìn ra được Vương Khung cũng là xưa đâu bằng nay, phải biết rằng, chỗ tốt trong Hắc Thuỷ Long Cung ngày đó chính là bị nam nhân này dọn sạch.
Hiện nay gặp lại một lần nữa, Bạch Linh Môn đã triệt để mất đi dũng khí xuất thủ đối với hắn.
Bởi vì, gã sợ hãi chính mình sẽ lại thất bại một lần nữa.
Tại Tam Dương Trấn, gã đã từng thua một lần.
Hắc Thuỷ Long Cung, gã lại thua thêm một lần.
Nếu như lại bị đánh bại, lòng tin của gã sẽ triệt để sụp đổ, không còn có khả năng bò dậy.
Cả đời gã, có lẽ liền sẽ kết thúc tại đây.
Chính Bạch Linh Môn cũng không biết, thất bại liên tiếp, đã khiến cho Vương Khung lưu lại bóng ma cùng với ảnh hưởng không thể xóa nhòa ở trong nội tâm của gã.
Loại ảnh hưởng này liền giống như là một loại bản năng, khắc sâu trong cốt tủy, khi lại một lần nữa nhìn thấy, sợ hãi cùng với vô lực ngày xưa sẽ chi phối toàn thân của gã trong giây lát.
Đương nhiên, tất cả những thứ này là không có người nào biết được.
Bạch Linh Môn đột nhiên dừng tay, Vương Khung hô to đã lâu không gặp, đám người chỉ cảm thấy hai người này là quen biết nhau.
Cửu biệt trùng phùng, tha hương hội ngộ, đây chính là một đôi bạn cũ.
"Chậc chậc, Tiểu Bạch, chia tay tại Hắc Thuỷ Long Cung, xem ra ngươi sống cũng không tệ lắm." Vương Khung đi lên phía trước, cầm thật chặt bàn tay Bạch Linh Môn duỗi ra, biểu thị sự thân thiết hữu hảo.
Nhưng câu nói này lại như lợi kiếm, đâm vào trong lòng Bạch Linh Môn.
Quả thực, nếu như không phải lúc đó Vương khung không kịp giết gã, gã còn có thể sống tốt như vậy?
Đây chẳng lẽ là đang nhắc nhở gã?
Bạch Linh Môn xoay chuyển tâm niệm, gã rất muốn hất tay ra, nhưng lại lựa chọn trầm mặc theo bản năng.
"Mẹ kiếp, hắn gọi Bạch Linh Môn là Tiểu Bạch? Xem ra là có quan hệ không tầm thường."
"Người này có địa vị tuyệt đối không nhỏ, ngươi nhìn xem Bạch Linh Môn ở trước mặt hắn có bao nhiêu câu thúc? So với trước đó tưởng như hai người."
"Nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản, ở trước mặt Bạch Linh Môn lại dám tùy ý như vậy!"
Nhất thời, nghị luận như nước thủy triều, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Khung cũng đều trở nên khác biệt.
Ngay từ đầu, mọi người chỉ cho rằng người này phụ thuộc Mục Vương Thành, hiện tại xem ra, quả thực vượt qua tưởng tượng.
Lúc này, liền ngay cả Mục Thanh U cũng đều là mặt lộ vẻ dị sắc, không nhịn được tiến hành đánh giá Vương Khung.
Bằng nhãn lực của mình, nàng tự nhiên nhìn ra được, quan hệ giữa Bạch Linh Môn cùng với Vương Khung không phải là bình thường, không chỉ là bạn cũ gặp lại nhau sau thời gian dài.
Biểu hiện của Bạch Linh Môn ở trước mặt nam nhân này có một chút không bình thường, không chỉ là câu thúc, còn có một chút không biết làm thế nào, thậm chí là...sợ hãi! ?
"Chẳng lẽ ta nhìn sai rồi! ? Người này có lai lịch cực lớn, chẳng lẽ là người Tần Hoàng Đình?" Mục Thanh U xoay chuyển tâm niệm, sinh ra một cái suy đoán to gan.
"Ngũ ca, hắn là ai, tại sao phải..." Bạch Linh Vận dù sao cũng còn trẻ tuổi, thấy Bạch Linh Môn chậm chạp không xuất thủ, rốt cuộc không thể bình tĩnh.
Nhưng y còn chưa nói hết lời, một cái ánh mắt sắc bén của Bạch Linh Môn liền ném qua.
"Ngậm miệng!" Bạch Linh Môn quát to một tiếng, đồng thời vô thức quay lại nhìn Vương Khung, thấy Vương Khung vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười như cũ, mới thở phào nhẹ nhõm, trong nội tâm thầm mắng Bạch Linh Vận ngu xuẩn.
Người trước mặt này chính là một tên sát tinh, không sợ trời không sợ đất, sẽ thật sự động thủ không kiêng kị gì, cho dù là người nào cũng đều dám chặt.
Ban đầu ở Hắc Thuỷ Long Cung, nếu như không phải mạng của gã lớn, cũng đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của tên sát tinh này.
Vào giờ phút này, gã cũng đều không dám nói chuyện, tên tiểu tử này lại dám la ầm lên.
Nghĩ tới đây, Bạch Linh Môn liếc xéo Viêm Thế Tu nằm ở phía xa, vô thức lắc đầu.
Vào lúc này, gã đột nhiên cảm thấy, rơi vào loại kết cục này cũng thật đáng đời, ai bảo ngươi không có mắt chọc phải loại người điên này?
Đây là người mà gã cũng không dám trêu chọc a!
"Ồ? Tiểu Bạch, đây là đệ đệ của ngươi? Nghe ý tứ của y, ngươi gần đây thực lực đại trướng, là muốn so chiêu cùng với ta?"
Vương Khung đi đến trước người Bạch Linh Môn, trực tiếp khoác tay lên trên vai của gã.
Hành động này khiến cho thần kinh của Bạch Linh Môn khẩn trương lên trong giây lát, thân thể cũng đều biến thành cứng ngắc.
"Tiểu...tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói đùa mà thôi." Bạch Linh Môn cố nặn ra vẻ tươi cười, cười khan nói.
"Chúng ta cũng được tính quen biết từ lâu, nếu như ngươi hữu tâm, luận bàn một lần cũng không sao, vừa vặn ta cũng muốn nhìn sự tiến bộ của ngươi." Vương Khung híp mắt cười nói.
Loại lời này ở trong tai người khác là bạn cũ ôn chuyện, mời nhau tỷ thí.
Nhưng ở trong tai Bạch Linh Môn lại giống như bùa đòi mạng, trái tim cũng đều đập phanh phanh.
Đây chính là còn chưa chịu bỏ qua cho gã, muốn lấy mạng của gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận