Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 202

"Có vật thay thế hay không?" Vương Khung còn chưa hết hi vọng, ôm ấp một tia chờ mong.
Lý Thuần Phong lắc đầu, giội tắt hi vọng cuối cùng của hắn.
"Con mẹ nó, ta muốn thôi học, cái quỷ gì thế!" Vương Khung hùng hùng hổ hổ.
Quang Minh Học Cung còn đen hơn so với lão bản hàng thịt.
"Ha ha ha, người trẻ tuổi, đừng xúc động." Lý Thuần Phong trấn an nói: "Cửu Dương Nguyên Linh Mộc mặc dù đã tuyệt tích trên thế giới này, nhưng vẫn còn có một địa phương có thể tìm được."
Hai mắt của Vương Khung trừng một cái, có một chút cổ quái nhìn về phía vị trí giả viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình này.
Đã tuyệt tích trên thế giới, lại còn có địa phương có thể tìm được?
Đây là lời con người có thể nói sao?
"Thiên Võng!" Lý Thuần Phong khẽ mở khóe miệng, phun ra hai chữ.
Vương Khung bỗng nhiên biến sắc, có một chút ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thuần Phong, suýt nữa cho rằng mình nghe lầm.
Thiên Võng! ? Thế giới giả tưởng mà viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình chế tạo? Loại địa phương kia cho dù có Cửu Dương Nguyên Linh Mộc thì cũng dùng được cái trứng?
Vô số nghi vấn hiển hiện ở trong đầu óc Vương Khung.
Lý Thuần Phong cười thần bí: "Ngươi thực sự nghĩ rằng Thiên Võng chỉ là thế giới giả tưởng sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vương Khung kỳ quái nói.
"Người trẻ tuổi, ngươi quả nhiên vẫn còn quá trẻ tuổi." Lý Thuần Phong vỗ vỗ đầu vai của Vương Khung, nụ cười càng trở nên xán lạn.
Y đột nhiên phát hiện ra, đôi khi khá thú vị khi trêu chọc những hạt giống như vậy.
"Bên trong Thiên Võng có một loại đồ vật, gọi là phó bản, hãy nghiên cứu kỹ một chút, ghi nhớ một câu của ta, chỉ cần cầu trong nội tâm!" Lý Thuần Phong tiến đến bên tai Vương Khung, thần bí nói.
"Phó bản! ?" Vương Khung nhìn bóng lưng Lý Thuần Phong đi xa, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Một lát sau, Vương Khung đi ra từ trong thiên điện, Kỷ Nguyên Thần đã đợi từ lâu.
"Lý trưởng lão nói chuyện gì với ngươi?" Kỷ Nguyên Thần đi tới, quan tâm nói.
"Đại chấp giáo, ngài có biết về phó bản không?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái hỏi.
"Y nói chuyện phó bản với ngươi?" Kỷ Nguyên Thần hơi ngẩn ra, trực tiếp cảm thấy bất khả tư nghị.
Cái gọi là phó bản, là một loại khái niệm Thiên Võng đưa ra trong những năm gần đây.
Phó bản bất đồng, có độ khó khác biệt, có thể đề thăng kinh nghiệm thực chiến cùng với thực lực của người khiêu chiến.
Mấu chốt nhất là, khiêu chiến phó bản thành công, có thể tuôn ra bảo vật giả lập, dựa vào những bảo vật này có thể hối đoái được tài phú chân chính.
Nhưng, đối với loại cao thủ cấp bậc như Lý Thuần Phong mà nói, loại vật này cùng với trò chơi là không có gì khác biệt.
Đường đường là trưởng lão Quang Minh Học Cung, trí giả viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình lại tán gẫu chuyện này cùng với một tên tiểu bối?
Vương Khung lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn cảm thấy mình cần phải làm rõ ràng thứ gọi là phó bản này.
"Đại chấp giáo, tình huống bây giờ thế nào?" Vương Khung kềm chế nghi ngờ trong lòng hỏi.
"Tạm thời không có việc gì, phía trên sẽ điều tra một lần nữa, về phần kết quả..." Kỷ Nguyên Thần nhếch miệng.
Dùng quan hệ hiện nay giữa Từ Kinh Hoàng cùng với Diệp Thiên, Vương Khung muốn lật lại bản án căn bản là không có khả năng.
Cho dù hiện tại tạm thời bị đè xuống, nhưng đối phương có hàng ngàn cách có thể khiến hắn biến mất.
Coi như Vương Khung có hậu trường, nhưng một khi hắn tự tìm chết, tham gia Sơ Vương Tế, những người kia liền có thể danh chính ngôn thuận lưu hắn vĩnh viễn ở nơi đó.
"Không sao, chỉ cần có thể kéo đến Sơ Vương Tế là được." Vương Khung lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, tin tức liên quan tới Vương Khung cũng truyền đến tổng bộ Quang Minh Học Cung.
Truyền vào trong tay Diệp Thiên.
"Hỏa Chủng bị phế mà cũng chưa chết, Vương Khung, ngươi thật đúng là mệnh lớn!" Diệp Thiên nhìn bức thư trong tay, thần sắc trên mặt không có một chút dao động nào.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vung lên, ngọn lửa đỏ rực cháy lên, biến bức thư kia thành tro tàn.
"Hỏa Chủng lại cháy lên, xưa nay ít có, người này có khí vận mạnh, quả thực không thể tưởng tượng, A Thiên..." Ở bên cạnh, nữ tử xinh đẹp nhíu mày, không nhịn được nói.
"Không sao, ta có thể giẫm chết hắn một lần, tự nhiên cũng có thể giẫm chết hắn lần thứ hai." Diệp Thiên hờ hững nói.
Đối với gã mà nói, chỉ cần ngã xuống một lần liền sẽ không còn tư cách làm đối thủ của gã.
Cho dù là cao thủ trong năm hạng đầu Quang Minh Bảng cũng chỉ là hơi có một chút uy hiếp đối với gã, chỉ thế thôi, vẫn y như cũ không thể lọt vào trong mắt gã.
Cảnh giới của gã đã đến tình trạng khó mà ước đoán, bên trong cùng thế hệ, không có người nào có thể rung chuyển.
Trong mắt gã không có cái gì, nhìn thấu tồn tại, giữa hư không cùng thực tại, thời khắc sinh tử, đã sớm không nằm ở trong nội tâm Diệp Thiên.
"Ngươi không nên xem thường." Nhưng vào lúc này, Từ Kinh Hoàng đi tới từ chỗ xa, sắc mặt băng lãnh, bên trong con ngươi dâng trào sát khí.
"Hỏa Chủng của tên tiểu tử này lại cháy lên, lại đạt được "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công" tại Hắc Thuỷ Long Cung, bộ cổ kinh truyền thế này danh xưng là chân nguyên thứ nhất, diệu dụng vô biên, vừa vặn mơ hồ khắc chế "Đại Nhật Tâm Đăng Kinh" của ngươi."
Quang Minh Học Cung tương truyền có năm đại cổ kinh truyền thế, ngoại trừ "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công", "Đại Nhật Tâm Đăng Kinh" cũng là một bộ trong số đó.
Chỉ là hầu như không thể luyện được ở thời đại này.
Ngược lại, Diệp Thiên đã có tu vi rất cao ở trên "Đại Nhật Tâm Đăng Kinh".
Bạn cần đăng nhập để bình luận