Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 771

Ở phía dưới trời cao, một vị nam tử ngự không mà đứng, trên ngón tay đeo nhẫn xương.
"Chi Phối Giả! ?" Cổ Thích Tâm lộ ra thần sắc ngưng trọng, sắc mặt biến thành ảm đạm trong giây lát.
Vào thời điểm Vương Khung bế quan, lại bị một vị Chi Phối Giả tìm được, thực sự là cực kỳ không ổn.
Nhưng mà, tình huống so với hắn tưởng tượng còn muốn ác liệt hơn.
Tội Kiếm Hình nhìn nam nhân ở phía trên trời cao, thân thể vậy mà không nhịn được trở nên rung động, trong mắt chỉ có sợ hãi.
"Truyền nhân Vong Linh, Xi Cửu U! ?"
Xi Cửu U, tại Bắc Cảnh, loại danh tự này là biểu tượng bất bại.
Y giống như Đồ Phu, hung danh thao thiên, tung hoành vô địch, từ khi xuất đạo đến nay, không biết bao nhiêu thiên kiêu cái thế đã gục ngã ở dưới chân của gã, lại không có người nào có thể rung chuyển được đại vị chí cao của y.
Nam nhân này tụ tập vinh quang, thân khoác sát phạt, dùng tư thái nghiền ép che đậy cùng thế hệ, trở thành ác mộng trong thế hệ trẻ tuổi.
Mạnh như đệ tử Thần Miếu Tội Kiếm Hình vào lúc nhìn thấy thân ảnh đáng sợ này cũng đều lộ ra thần sắc không rét mà run.
Gã vĩnh viễn cũng không quên được, hai năm trước, nam nhân này đại khai sát giới, ba ngàn cao thủ, hóa thành thi thể, máu tươi chảy như suối.
Lúc đó thần thông của Tội Kiếm Hình chưa thành, bị từng cỗ thi thể đè lên, thể nghiệm sự sợ hãi trước đó chưa từng có.
Tử vong cách gã cực kỳ gần, vinh quang cùng với kiêu ngạo của đệ tử Thần Miếu tan rã trong khoảnh khắc.
Nhưng vào đúng lúc này, nam nhân kia đi tới, ở trên cao nhìn xuống, thần sắc hờ hững, xuyên thấu qua thi thể, nhìn thấy thân ảnh của gã.
Một khắc này, Tội Kiếm Hình chỉ cảm thấy thiên địa sụp đổ, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt sắc bén khắc sâu vào cốt tủy, phảng phất như bị tử thần để mắt tới.
Nhưng nam nhân kia cũng không ngừng chân, chỉ là chậm rãi thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi, dường như vừa rồi y nhìn thấy cũng không phải là cá lọt lưới, mà là một con giun dế.
Vị thiên kiêu cái thế này căn bản cũng không có để gã vào mắt, ngay cả hứng thú xuất thủ diệt sát cũng đều không có.
Từ đó về sau, cái danh tự Xi Cửu U này liền trở thành ác mộng vĩnh cửu của Tội Kiếm Hình, khó có thể xoá nhoà.
Bao nhiêu lần giữa đêm, gã bừng tỉnh từ bên trong ác mộng, dường như lại trở về đêm ấy...
Trăng máu treo cao, thi thể đầy đất, máu tươi như sông!
Hiện nay, ác mộng kia phảng phất như đi ra từ bên trong huyễn cảnh hư vô, đứng ở trước mặt một cách sống động.
"Xi Cửu U...thật sự là y...ánh mắt vẫn là như vậy..."
Toàn thân Tội Kiếm Hình run rẩy, gã không biết rõ vì sao Xi Cửu U lại xuất hiện ở nơi đây, nam nhân này cao cao tại thượng, ngạo nghễ trong cùng thế hệ, người bình thường căn bản không có tư cách khiến cho y xuất thủ.
Rất hiển nhiên, Xi Cửu U cũng không phải chỉ là trùng hợp đi ngang qua, y mang theo mục đích rõ ràng, vì người nào đó mà tới.
Lúc này, Tội Kiếm Hình đã không rảnh suy nghĩ những điều này, đối mặt với nam nhân này, gã ngay cả dũng khí xuất thủ cũng đều không có.
Ông! Cuồng phong nổi lên, quét qua khuôn mặt.
Tội Kiếm Hình sợ hãi cả kinh, bên trong không trung, đạo thân ảnh kia đã biến mất, gã máy móc xoay đầu lại, phát hiện ra nam nhân kia đã lướt qua gã, trực tiếp đi vào hang động cổ xưa.
"Khí thế kinh người, huyền công đại thành...không hổ là truyền nhân của Hắc Nhận..." Xi Cửu U khẽ nói, bên trong con ngươi hiện lên một vệt tinh mang.
Y không hề chớp mắt, dường như đã thấy đạo thân ảnh cất giấu bên trong hang động kia.
Giống như là, chỉ có người kia mới là đối thủ của y.
Ngoài ra, những người khác có thể bỏ qua không tính.
"Động đi...động đi..." Trong nội tâm Tội Kiếm Hình cuồng hống, gã rất muốn ra tay, chiến thắng tâm ma, nhưng hai chân lại giống như bị hoá đá không thể động đậy.
Sợ hãi đến từ bản năng khiến cho vị thiên kiêu chi tử này triệt để mất đi chiến ý.
"Ngươi là ai?" Cổ Thích Tâm đột nhiên đứng dậy, ngăn ở phía trước hang động cổ xưa, lộ ra thần sắc cảnh giác, như lâm đại địch.
Ầm ầm! Lời còn chưa dứt, khí thế kinh khủng như hồng thủy thao thiên, cuồn cuộn mà tới.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của vị thế tử Thiên Vũ Vương này đại biến, phảng phất như nghênh đón tận thế, thiên địa nứt vỡ, máu thịt gân cốt toàn thân dường như cũng lọt vào giam cầm, không thể động đậy.
Bịch...
Hai đầu gối của Cổ Thích Tâm mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán, hai mắt y run rẩy, tràn ngập sợ hãi vô hạn.
Y cho tới bây giờ cũng không ngờ được, đồng dạng là nhân loại, chênh lệch vậy mà có thể to lớn như thế, quả thực cũng không phải là cùng một cấp độ sinh mệnh, chỉ dựa vào khí tức liền đè sập y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận