Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 620

"Ba ngàn năm nay, chỉ có một người thành công."
"Lâm La Thiên! ?" Vương Phục Thiên khẽ nói.
Niên kỷ của nó tuy nhỏ, nhưng cũng đã nghe qua cái tên này.
"Năm đó Lâm La Thiên trở về từ phần cuối bầu trời, đã từng tới tộc ta, để lại một vật..."
"Vật kia có lẽ đã sắp mở ra một thời đại mới...đồng thời, cũng sẽ cải biến nhân sinh của con..." Nam tử trung niên quay đầu, nhìn Vương Phục Thiên, trên gương mặt kiên nghị, lộ ra một tia thần sắc nhu hòa hiếm thấy.
"Con hẳn là có nhân sinh của mình...không phải sống vì bất luận kẻ nào..." Nam tử trung niên nhẹ nhàng xoa nắn cái đầu nhỏ của Vương Phục Thiên, khẽ nói.
"Cha..." Vương Phục Thiên ngây thơ nhìn phụ thân của mình.
"Vật mà Lâm La Thiên để lại! ?" Vương Khung vô cùng hiếu kì, sinh ra hứng thú nồng đậm đối với gia tộc phía sau tiểu gia hỏa này.
Ở trong thiên hạ này, dường như không có một bộ tộc nào có thể có được liên lụy như thế với Lâm La Thiên.
Hơn nữa nhìn bộ dáng, bộ tộc này thực lực kinh người, cấp bậc sâm nghiêm, cổ lão thần bí, so với bất kỳ thế lực nào mà Vương Khung biết cũng đều không giống nhau.
Vương Khung bước ra một bước, muốn tìm manh mối, tràng cảnh chung quanh lại biến hóa một lần nữa.
Bên trong biển lửa đầy trời, tường đổ, thi thể đầy đất, hết thảy đều hóa thành khô cằn.
"Nhúng chàm cấm kỵ, đại tội thao thiên, kể từ hôm nay, trục xuất vĩnh viễn." Giọng nói lạnh lùng truyền khắp thiên địa.
Giữa đống đổ nát, chỉ còn lại một bóng dáng yếu ớt như một con chim đơn độc không có nhà để về, đang ngồi khóc thương những người thân và bạn bè đã chết.
"A a a..." Vương Phục Thiên quỳ rạp xuống đất, sự hủy diệt cùng với giết chóc đánh thẳng vào tâm linh nhỏ yếu của nó.
Trong mắt của y là sự bất lực, sợ hãi...cuối cùng, hết thảy mọi thứ đều hóa thành lửa giận ngút trời.
Thân thể nhỏ bé kia bỗng nhiên run rẩy, nó ngẩng đầu nhìn mây đen bao phủ bầu trời, lộ ra thần sắc giận dữ, giống như một con thú nhỏ kinh sợ.
"Khuất phục ở dưới thương thiên...một ngày nào đó...ta sẽ phá bầu trời này..." Tiếng gào thét phẫn nộ quanh quẩn không thôi ở trên đống đổ nát.
"Từ hôm nay trở đi...ta sẽ không còn là Vương Phục Thiên nữa..."
"Tên của ta là Vương Khung...đánh vỡ thương khung!"
Ầm ầm! Vô số hình ảnh xẹt qua ở trong đầu óc Vương Khung, thân thể của hắn rung động, như bị điện giật, nhìn thân thể nhỏ bé kia, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng với chấn kinh.
"Chuyện này...chuyện này là cái gì?" Đôi mắt của Vương Khung lộ ra sự kinh hãi, không hiểu vì sao.
Ông! Đúng lúc này, bầu trời bị xé rách, một bàn tay lớn duỗi ra.
"Còn có cá lọt lưới..."
"Đi...tìm kiếm nhân sinh của mình đi!"
Sâu trong lòng đất, một thanh âm truyền đến, vô số xiềng xích phóng lên tận trời, trói buộc bàn tay lớn che trời, cùng lúc đó, khí tức bá đạo phóng lên tận trời, tước đoạt lực lượng của tên tiểu gia hỏa kia, cũng kéo tên tiểu gia hỏa kia rời khỏi phiến thiên địa này.
"Một ngày nào đó...sẽ luôn có một ngày..."
Đại địa trầm luân, bao phủ hết thảy.
"Chờ một chút!" Sắc mặt của Vương Khung đại biến, bước ra một bước, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa một lần nữa.
Núi xanh mây trắng, bên ngoài thành trì cổ lão, dưới một gốc đại thụ, đứa bé ốm yếu máu me khắp người, nó từ từ mở mắt, trên mặt một mảnh mê mang.
"Tiểu quỷ, ngươi đến từ chỗ nào?" Một thanh âm vang vọng.
Đứa bé chậm rãi ngẩng đầu, ở trước mặt là một vị nam nhân, miệng ngậm một điếu thuốc, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch.
"Ta...ta không nhớ ra được..."
"Cha mẹ ngươi đâu?" Nam nhân ngậm điếu thuốc hỏi một lần nữa.
Đứa bé cố gắng nhớ lại, chợt lắc đầu.
"Ngươi tên gì?"
Đứa bé khẽ giật mình, đột nhiên nắm chặt song quyền, chân thành nói: "Ta tên là Vương Khung..."
"Đi thôi, ta tìm cho ngươi một chỗ ở." Nam nhân ngậm điếu thuốc chỉ về thành trì đằng trước, quan tâm nói.
"Đó là địa phương gì?"
"Tinh Hà Thành!"
---
Thiên Thượng Nhân Gian!
Kỳ hoa dị mộc, cung vũ lâu các, hết thảy đập vào mi mắt.
Vương Khung đứng ở bên cạnh một tòa giả sơn, tất cả cảnh tượng vừa rồi đều biến mất, như là mộng cảnh.
Trên thực tế, từ khi Vương Khung đạp vào biệt viện Thiên Thượng Nhân Gian, cũng chỉ mới đi được ba bước mà thôi, nhưng đối với hắn lại dài như trải qua một đời.
Những cảnh tượng kia như tơ lưới xen lẫn ở trong đầu hắn, quang ảnh biến ảo, lẫn lộn trùng hợp cùng với ký ức chân thực.
Nhất thời, Vương Khung chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt, có một chút phân biệt không rõ, đó rốt cuộc có phải là thật hay không.
"Bá Đạo Chân Cương...cha..." Vương Khung nắm chặt song quyền, thì thào tự nói.
"Hoàng lương một khắc đêm nay ngắn, không biết nhân gian nhập mộng đến!"
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, như gợn sóng trong mặt hồ phẳng lặng.
Trong khoảnh khắc, viện lạc thơm lừng, chim chóc kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận