Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 745

Gió núi bồng bềnh, thổi tung tà áo trắng, tuổi trẻ như gió xuân trong núi, không nhiễm chút bụi trần.
Phóng nhãn ra toàn bộ Quang Minh Học Cung, e rằng cũng sẽ không có ai ngờ được vị thiếu niên áo trắng trước mặt này chính là cung chủ Quang Minh Học Cung Vu Thiên Ngân.
"Hắn lấy được cơ duyên không nhỏ ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển », đánh phá cực hạn thiên nhân cảnh giới Bổ Nguyên, hẳn là đã nắm giữ chiến lực Chi Phối Giả." Ánh mắt của Vương Huyền Cương vô cùng sắc bén, trong nháy mắt liền đã nhìn thấu hư thực của Vương Khung.
"Ngươi nói không sai, nhưng...còn không chỉ có như thế!" Vu Thiên Ngân giống như có thâm ý, thản nhiên nói.
"Không chỉ như thế, ngươi đang nói..." Vương Huyền Cương nghi ngờ nói.
"Kỳ vật bình thường e rằng còn không thể giúp hắn!"
"Cái gì?"
"Thần hình có ý tứ, không biết sẽ sinh ra Viêm Binh cỡ nào, nhìn đi!" Vu Thiên Ngân cũng không nhiều lời, trong mắt chứa đựng một tia chờ mong tha thiết.
"Ngươi càng ngày càng âm hiểm!" Vương Huyền Cương nhìn chằm chằm vị cung chủ thâm bất khả trắc này, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu như vậy.
"Cớ gì lại nói lời ấy?" Vu Thiên Ngân kinh ngạc nói.
"Tên tiểu tử này mang theo người Quang Minh Học Cung, đi thuyền bay của Quang Minh Học Cung, trên người còn có khí tức của Quang Minh Học Cung...chỉ sợ là chỉ cần đặt chân đến Bắc Cảnh, liền sẽ rơi vào tình cảnh bị cả thế giới truy sát..." Vương Huyền Cương nhếch miệng nói.
"Ngươi chớ có nói lung tung..." Vu Thiên Ngân lắc đầu nói.
"Người là hắn cướp đi, thuyền bay thì hắn có thể không lấy, về phần khí tức...hắn nguyên bản chính là xuất thân từ Quang Minh Học Cung...vạn nhất lọt vào truy sát, cũng không có bất cứ quan hệ nào với ta!"
Vu Thiên Ngân phủi sạch sẽ.
"..."
Vương Huyền Cương nghẹn lời, nhìn y từ trên xuống dưới, chợt hồ nghi nói: "Tại sao ta cảm thấy tên tiểu tử kia có điểm giống với ngươi, không phải là con tư sinh của ngươi đó chứ?"
"Nói bừa!" Vu Thiên Ngân hơi trừng hai mắt, trầm giọng nói.
"Hi vọng tên tiểu tử này có thể còn sống trở về!" Vương Huyền Cương không nhịn được cầu khẩn nói.
"Người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm, tên tiểu tử này tuyệt đối sẽ chết sau ngươi, không cần phải lo lắng!"
Vu Thiên Ngân khẽ mỉm cười, y bước ra một bước, biến mất ở bên trong sương mù mênh mông, tới lui như gió, không lưu một tia.
...
Gió mạnh phần phật, sắc như dao, bị hấp thụ hoàn toàn bởi lớp màng bảo vệ được hình thành bởi "thuyền bay hạch nhân", sức gió cực lớn không thể trở ngại thuyền bay một chút nào, ngược lại còn biến thành động lực của nó.
"Không hổ là bảo vật do Quang Minh Học Cung bí chế, quả nhiên xảo đoạt thiên công!" Vương Khung điều khiển chiếc thuyền bay này, yêu thích không buông tay.
Giá trị của chiếc "thuyền bay hạch nhân" này so với đôi cánh Huyễn Quang Kim Vũ còn cao hơn rất nhiều, bất kể là tốc độ, uy lực hay là độ thoải mái dễ chịu đều xa xa không phải là Huyễn Quang Kim Vũ có thể so sánh.
Chiếc "thuyền bay hạch nhân" này ngoại trừ phòng điều khiển chính, còn có 5 phòng nghỉ, ngoài ra còn có phòng dược tề, phòng trân bảo, phòng tàng thư, phòng luyện công, có thể nói là tương đối xa hoa!
"Đây...đây là nơi nào?" Đúng lúc này, Tề Tích tỉnh lại từ trong hôn mê, sững sờ nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt.
Sau một khắc, y bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Hạng Ách Linh đâu?" Tề Tích vỗ trán một cái, ký ức luôn giữ ở một khắc ghìm chặt cổ Hạng Ách Linh kia, về phần sự tình phía sau, trong đầu y trống rỗng, chỉ là mơ hồ nhớ được chính mình dường như đã làm ra sự tình đáng sợ gì đó.
"Đừng nghĩ nữa, tên tiểu tử kia đã bị ngươi đánh chết!" Vương Khung như quỷ mị xuất hiện ở bên người y, yếu ớt nói.
"Bị ta đánh chết rồi?" Tề Tích lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Vương Khung khẽ gật đầu: "Cổ trực tiếp bị vặn gãy, ruột cũng đều bị móc ra...quá thảm!"
"Xong...ta xong đời rồi..." Tề Tích bịch một tiếng ngồi bệt dưới đất.
Đó chính là đệ tử Quang Minh Học Cung, vậy mà chết ở trong tay một học viên ngoại môn y, đây là một tội ác khủng khiếp khó có thể chuộc lại được, trên trời dưới đất không có chỗ cho y dung thân.
"Ngươi cũng không cần phải bi quan như thế!" Vương Khung tiến hành trấn an Tề Tích chấn kinh, nói: "Đệ tử Quang Minh Học Cung nhiều như thế, chết một hai người cũng sẽ không có ai để ý!"
"Cái gì?" Tề Tích mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Khung, giống như là nghe lầm.
Đây là lời mà người có thể nói sao?
Đệ tử tổng bộ Quang Minh Học Cung, chết một hai người là không đáng nói?
Đó là rau cải trắng sao?
Đừng nói là bị y giết, coi như chỉ bị thương, đó cũng là đại tội.
"Ngoan ngoãn đi theo ta, sẽ không có ai dám động tới ngươi." Vương Khung thản nhiên nói.
"Đi theo ngươi! ?" Tề Tích lộ ra vẻ mặt hồ nghi, tiến hành đánh giá Vương Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận