Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 464

"Gặp vương gặp nạn, gặp lâm gặp hoạ! ?" Mạc Bất Phàm lộ ra vẻ nghi hoặc: "Có ý tứ gì?"
"Thiên ý khó dò, vốn là người nào cũng không thể hiểu thấu đáo sự huyền bí của hai câu này, thẳng đến Sơ Vương Tế, tên tiểu tử Quang Minh Học Cung kia hoành không xuất thế, hai câu này liền có giải thích." Giọng nói lạnh lùng nói.
"Vương Khung..." Mạc Bất Phàm suy ngẫm cái tên này.
Sau Sơ Vương Tế, danh hào của Vương Khung đã sớm truyền ra tại Quang Minh Điện, gã tự nhiên biết rõ.
"Gặp vương gặp nạn...chẳng lẽ...nói đến chính là Vương Khung? Tên tiểu tử kia là kiếp số của Diệp Vô Thiên?" Mạc Bất Phàm lộ ra nét mặt cổ quái nói.
Trong mắt gã, Diệp Vô Thiên là có một không hai trong cùng thế hệ, có thể xưng là Vô Thiên, gã thực sự không tưởng tượng ra được, bên trong thế hệ trẻ tuổi lại vẫn có người có thể trở thành kiếp số của Diệp Vô Thiên, đây quả thực là sự tình bất khả tư nghị.
"Bên trên Thiên Vương Sơn, hắn không chỉ mang đi Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng, cùng với chìa khoá tiến vào Thiên Khải Bảo Khố, còn có..." Giọng nói lạnh lùng im bặt.
Hôm đó, Vương Khung quả thật đã lấy đi ba loại bảo vật từ bên trong Thiên Vương Pháp Thần Thai.
"Trước mắt xem ra, kẻ này quả thật chính là Vương ở trong lời nói kia." Giọng nói lạnh lùng xoay chuyển lời nói, trầm giọng nói: "Quang Minh Điện có cao thủ suy tính một lần nữa, cuối cùng cũng đạt được kết luận."
"Trong số mệnh của Diệp Vô Thiên sẽ có hai người trở thành kiếp số của y, vượt qua liền có thể tung hoành thiên địa, duy ngã độc tôn."
"Hai người kia một người họ Vương, một người khác..."
"Họ Lâm! ?"
Mạc Bất Phàm lộ ra thần sắc cổ quái.
Trong thiên hạ, dường như cũng không có đại tộc cùng với thế lực họ Lâm, bên trong thế hệ trẻ tuổi, cũng không có cao thủ nào họ Lâm.
Tuy nói ba ngàn năm trước, Lâm La Thiên được gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng y tuyệt đối không lưu lại bất kỳ thế lực cùng với truyền thừa nào.
Gã thực sự không tưởng tượng ra được, sẽ có người nào họ Lâm có thể uy hiếp Diệp Vô Thiên.
"Trên thực tế, ba người này là kiếp số của lẫn nhau, nhưng ngươi không nên nhọc lòng đối với chuyện này." Giọng nói lạnh lùng lại vang vọng một lần nữa, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Bất Phàm.
"Mục tiêu của ngươi hiện nay hẳn là nên thả ở trên người Tố Huyền Chân, cho dù là y, cũng đều là tồn tại hiện nay ngươi không thể với tới."
Mạc Bất Phàm nghe thế, hai tay nắm thật chặt.
Đúng như thế, không cần nói đến Diệp Vô Thiên, coi như là Tố Huyền Chân cũng đều mạnh hơn y quá nhiều.
Đồng dạng là cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín, thực lực của Tố Huyền Chân cơ hồ là gấp đôi gã, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, Tố Huyền Chân tấn thăng làm đệ tử chân truyền, cũng đã là sự tình ván đã đóng thuyền, thậm chí không được bao lâu, liền có thể lĩnh hội Dung Khí, trở thành Chi Phối Giả.
"Cho nên ngươi phải tích luỹ công lao, hối đoái các loại tài nguyên bảo vật, mới có khả năng quật khởi." Giọng nói lạnh lùng tiếp tục nói: "Ngươi có thể gặp được ta, đây chính là cơ duyên của ngươi, có ta chỉ điểm, con đường của ngươi đem sẽ càng thêm thông thuận so với người khác."
"Tố Huyền Chân nói không sai, Phế Thổ vừa là tuyệt địa, cũng vừa là bãi săn, nơi này cất giấu yêu thú chân chính, đặc biệt là ngưng tụ Vương Huyết...đó chính là thiên địa tạo hoá, trời sinh chính là vốn liếng của Hỏa Chủng." Giọng nói lạnh lùng chỉ điểm nói.
"Không sai, ai cũng không biết ta có dạng át chủ bài như ngươi, chỉ cần thu hoạch được Vương Huyết, ta liền có thể triệt để vượt qua Tố Huyền Chân...đúng, còn có cái chết của Sát Mạch Hàn, nếu như có thể bắt được hung thủ, cũng là một cái công lớn, có thể thu hoạch được các loại tài nguyên."
Trong mắt Mạc Bất Phàm dấy lên quang mang chờ mong.
Đối với người khác mà nói, siêu việt Tố Huyền Chân cơ hồ là một chuyện không thể nào, nhưng gã bất đồng, gã có lấy một con át chủ bài mà ai cũng không biết.
"Thế lực hàng thịt số 73 kia rất khả nghi, trước tiên tiêu diệt rồi lại nói." Mạc Bất Phàm hơi hơi nâng khóe miệng lên, lộ ra nụ cười nóng lòng không chờ đợi được.
...
Đêm dài, trăng tròn treo cao.
Bên trên ban công cao ngất, Tô Thanh Hòa vịn lan can, nhìn hàng thịt số 73 yên tĩnh im ắng ngoài cửa sổ.
Từ sau khi "mời" nàng tiến vào đây, Vương Khung cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, chỉ an bài nàng tại nơi này, cung ứng ăn ngon uống sướng, mỗi một bữa đều là thịt yêu thú cấp hai.
Chuyện này khiến cho nàng cực kỳ hồ nghi.
Trên thực tế, nàng rất muốn ra sức đánh cược một lần, giết ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Vương Khung, nàng cũng không có niềm tin tuyệt đối, huống hồ nơi này còn là đại bản doanh của đối phương, có vô số vũ khí hạng nặng, nàng cho dù có lợi hại hơn nữa, muốn toàn thân trở ra cũng cực kỳ khốn khó.
Mấu chốt nhất là, Tô Thanh Hòa vô cùng hiếu kỳ và kiêng kị đối với thế lực phía sau Vương Khung.
Bởi vậy, nàng lựa chọn án binh bất động.
"Mỹ nữ, muộn như vậy còn chưa ngủ?" Đúng lúc này, một tràng tiếng cười truyền đến.
Vương Khung chậm rãi đi lên lầu, lộ ra từ trong bóng tối.
"Ngươi không biết rõ khuê phòng của nữ tử là không thể tùy tiện đi vào sao?" Tô Thanh Hòa cũng không quay đầu lại, lạnh như băng nói.
"Đây cũng không phải là khuê phòng của ngươi, đây là địa bàn của ta." Vương Khung nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh trăng, lộ ra hàm răng chỉnh tề: "Địa bàn của ta, ta làm chủ."
"Ngươi rất vô sỉ." Bên trong con ngươi của Tô Thanh Hòa hiện lên một tia tâm tình dao động.
Đối với Huyết Ma Nữ giết người vô số, đã trải qua sóng to gió lớn mà nói, công phu dưỡng khí tự nhiên không cần nói cũng biết.
Nhưng nam nhân trước mắt này luôn có thể khiến cho trong nội tâm của nàng nổi lên gợn sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận