Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 143

Gã béo khẽ giật mình, chợt cười nói: "Thiên phú của lão Vương mọi người đều biết, bế quan ba ngày, trở nên mạnh hơn cũng hợp tình hợp lý."
Tiểu Bạch lắc đầu: "Không, không phải là trở nên mạnh mẽ bình thường, mà là biến hóa về chất."
"Có ý tứ gì?" Gã béo nghi ngờ nói.
Ánh mắt của Tiểu Bạch xẹt qua, mang theo sát khí: "Có nghĩa là ta phải dùng mệnh luyện ngươi, nếu không ngươi tám đời cũng đuổi không kịp hắn."
Một tiếng hét vang vọng cả một góc trời, ngay sau đó toàn bộ Võ Viện cũng đều có thể nghe được tiếng kêu rên như giết heo của gã béo.
...
Tại Hoang Viện!
Thác nước chảy xiết, khơi dậy lên rất nhiều bọt nước.
Sóng nước trào lên, hai đạo thân ảnh bỗng nhiên tách ra, đứng sừng sững trên tảng đá.
"Thanh Sa, ngươi có nghe nói không? Thiên Võng gần đây đã xảy ra chuyện lớn." Ngọc Kinh Hồng có một chút hưng phấn nói.
Từ lúc thua ở dưới tay Vương Khung, Minh Thanh Sa thường xuyên bế quan, Ngọc Kinh Hồng liền không có ai để tâm sự.
"Ngươi đang nói về Đồ Phu! ?" Minh Thanh Sa hỏi.
"Ngươi biết à?" Ngọc Kinh Hồng khẽ giật mình, nàng còn tưởng rằng ngoại trừ Vương Khung, Minh Thanh Sa sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì!
"Chuyện lớn như vậy, ta làm sao lại không biết?" Đôi mắt đẹp của Minh Thanh Sa hơi hơi ngưng tụ lại, trịnh trọng nói: "Thiên hạ tàng long ngọa hổ, thực sự vượt quá tưởng tượng của chúng ta."
"Một con ngựa ô như thế, không lên tiếng thì thôi, hót một tiếng kinh thiên động địa, cơ hồ chỉ mấy ngày, tên của hắn đã truyền khắp các đại thành trì."
Minh Thanh Sa cảm thán, thiên hạ hôm nay, chỉ cần tiến vào Thiên Võng, e rằng không có người không biết Đồ Phu.
Đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi, không ít người coi hắn như thần tượng, hao hết tâm lực, dày công đào sâu tìm hiểu thân thế của Đồ Phu.
Chỉ tiếc là, kể từ sau lần chấn động kia, Đồ Phu liền không còn trực tuyến lần nào nữa.
"Hạng thứ 16 Quang Minh Bảng đấy, ta cho dù là nghĩ cũng không dám nghĩ, thật sự không biết đó là thiên phú như thế nào." Ngọc Kinh Hồng không nhịn được nói, trong mắt của nàng hiện ra dị sắc.
Trước đây, nàng cũng đã từng khiêu chiến Quang Minh Bảng, nhưng ngay cả 500 hạng đầu cũng đều không thể tiến vào, tự nhiên không có lên bảng.
Đột nhiên có một ngày, một cái tên xa lạ đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, đồng thời dùng tư thái cơ hồ nghiền ép xông vào 20 hạng đầu Quang Minh Bảng, sau đó cấp tốc ẩn nấp, ẩn tàng công danh.
Cường đại, thần bí, điệu thấp...như vậy quá mức bất thường, không chỉ làm cho lòng người hiếu kỳ, càng là làm cho rất nhiều nữ nhân chạy theo như vịt đối với vị Đồ Phu này, sinh ra hứng thú thật lớn.
Ngọc Kinh Hồng chính là một trong số đó, nàng thậm chí đã gia nhập vào bên trong hiệp hội người ủng hộ Đồ Phu tại Thiên Võng bốn mươi chín thành trong thiên hạ.
"Ngươi động xuân tâm! ?" Minh Thanh Sa nở một nụ cười hiếm thấy, trêu chọc.
"Nhân vật như vậy, ngươi không động tâm sao?" Ngọc Kinh Hồng ưỡn bộ ngực lên, hỏi ngược.
Minh Thanh Sa khẽ giật mình, trong đầu óc lại là hiện lên thân ảnh của Vương Khung.
"Chuyện kia...cho ta hỏi nơi ở của Hoắc Thanh Minh ở đâu?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, hai đại mỹ nữ hoa dung thất sắc, bỗng nhiên nhìn lại.
Ở khoảng cách gần như vậy, các nàng vậy mà không có phát giác ra! ?
Tại trọng địa Hoang Viện, hai đại cao thủ phái siêu năng vậy mà bị người khác tới gần mà không phát giác ra.
Đôi mắt đẹp của Minh Thanh Sa rung động, thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc.
"Vương Khung! ?"
"Đã lâu không gặp!" Vương Khung cười nói.
"Là ngươi! ?" Khuôn mặt xinh xắn của Ngọc Kinh Hồng không khỏi động dung, lộ ra vẻ kinh nghi.
Hai đại mỹ nữ nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được một tia nghi hoặc cùng với không thể tin tưởng.
Cho dù là ai cũng đều nhìn ra được, Vương Khung trước mắt dường như bất đồng.
Bây giờ mới được bao lâu? Hắn giống như lại mạnh hơn.
"Vương Khung, nơi này là Hoang Viện, ngươi sao có thể tùy tiện xông loạn?" Ngọc Kinh Hồng có một chút bất mãn nói.
Hoang Viện vắng vẻ, có rất ít người tới thăm hỏi.
Nơi đây lại là chỗ nàng cùng với Minh Thanh Sa thường xuyên tu luyện, thậm chí có thời điểm thời tiết oi bức, hai người còn sẽ tắm rửa tại nơi này, vạn nhất thân thể bị nhìn thấy...
Nghĩ đến đây, Ngọc Kinh Hồng liền có một chút xấu hổ.
"Trùng hợp mà thôi, trông thấy người quen, đến chào hỏi cũng không được sao?" Vương Khung không biết rõ những điều này, nhếch miệng nói.
"Ngươi..."
"Được rồi." Minh Thanh Sa khoát tay, dường như không muốn tranh luận, tiện tay chỉ một cái phương hướng.
"Nơi ở của Hoắc Thanh Minh ở bên kia."
"Đa tạ!" Vương Khung cười, thân hình lấp lóe, như là một cơn gió, lao đi về nơi xa.
"Thanh Sa..." Ngọc Kinh Hồng bất mãn nói.
Minh Thanh Sa nhìn bóng lưng Vương Khung đi xa, thần sắc thay đổi liên tục.
"Hắn đã mạnh hơn!" Ngọc Kinh Hồng lộ ra thần sắc trì trệ, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
Khoảng cách trận chiến với Vân Chiếu Quân còn chưa đến nửa tháng, nhưng các nàng đã cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt của Vương Khung.
Điều này thể hiện điều gì?
Điều này nói rõ hắn không chỉ mạnh hơn, mà là biến hóa về chất.
"Thiên phú của hắn quá kinh khủng." Ngọc Kinh Hồng có một chút nổi giận nói.
Tốc độ tu luyện của Vương Khung thực sự quá biến thái, quả thực có thể dùng biến chuyển từng ngày để hình dung, loại tốc độ này, khiến cho các nàng theo không kịp, thậm chí có một chút tuyệt vọng.
Cùng thế hệ với loại người này, thậm chí là cùng viện, áp lực quá lớn.
"Coi như là phái siêu năng, cũng không có gì đặc biệt." Minh Thanh Sa thản nhiên nói.
Vương Khung xuất hiện làm cho nàng triệt để minh bạch, phân chia ba đại trường phái là chỉ cho thấy năng lực bất đồng, cũng không có nghĩa là thiên phú.
Phái thần binh vẫn có thể treo phái siêu năng lên đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận