Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 410

Trước kia Thập Nhị Vương Tọa quét ngang thiên hạ, tiến vào miếu cổ sa mạc tuyết phía bắc, đạp vào thần đàn Thập Vạn Đại Sơn, xâm nhập Long Cung tứ hải đại dương bao la, thậm chí là quét ngang yêu huyệt thiên hạ...
Bí mật bọn hắn biết được là nằm ngoài tầm với của thường nhân, cho dù là Vương Huyền Cương cũng khó có thể biết được.
"Ngươi cần phải biết rằng, bất kể là Lâm La Thiên, hay là Hoắc Pháp Vương, bọn hắn đều là nhân kiệt cái thế trăm ngàn năm khó gặp, hao phí tâm huyết, bố cục đến bước này, mục đích của bọn hắn không phải là chúng ta có thể ước đoán." Thần Cương than thở nói.
Lâm La Thiên, Hoắc Pháp Vương, cuộc đời của bọn hắn tráng lệ, lưu lại quá nhiều truyền kỳ, đồng thời cũng lưu lại rất nhiều tranh luận.
Nhưng mà, đứng tại độ cao như thế, những gì bọn hắn thấy, kế hoạch bố trí ra không phải là những gì người bình thường có thể tưởng tượng.
Những tranh cãi và đánh giá của hậu thế căn bản không lọt vào trong mắt bọn hắn.
Tồn tại như thế có thể gánh chịu bất luận bêu danh cùng với nguyền rủa gì.
"Để làm gì? Nhân loại trải qua ngàn vạn năm sinh sôi tu hành, đã sớm có thể đánh đuổi yêu thú." Vương Huyền Cương không rõ cho lắm.
Thần Cương ngưng ánh mắt lại, lạnh lùng nói: "Đó chẳng qua là ngươi tự cho rằng...thứ mà chúng ta đang đối mặt không phải là chủng tộc , mà là nền văn minh."
"Văn minh! ?" Vương Huyền Cương khẽ giật mình, sắc mặt biến thành vô cùng cổ quái.
Trong mắt y, yêu thú chính là dựa vào ưu thế tiên thiên cường đại, chỉ là sinh linh sống theo bản năng mà thôi.
Chỉ có nhân loại ở bên trong sự tẩy lễ của máu cùng với chiến tranh, truyền bá giáo hóa, mới thành lập được văn minh Hỏa Chủng.
"Hoắc Pháp Vương đã từng nói, nhân loại luôn coi những gì họ nhìn thấy và biết được là chân tướng tuyệt đối..." Thần Cương thở dài nói: "Thời gian yêu thú tồn tại lâu hơn nhân loại rất nhiều, văn minh mà chúng nó tạo dựng là ngươi không có cách nào tưởng tượng..."
"So với yêu thú, nhân loại mới thật sự là nhân tài mới nổi, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, là chúng ta cướp đi quyền hành của bọn chúng."
Vương Huyền Cương nhíu mày, cực kỳ không tán đồng.
Ở trong mắt của toàn bộ nhân loại, yêu thú đại biểu cho cuồng bạo, hủy diệt, huyết tinh, dã man...nhân loại là ở bên trong sự hi sinh của tiền bối, mới dần dần quật khởi.
Nếu như nói yêu thú là hắc ám bao phủ thế gian, như vậy nhân loại chính là một luồng quang minh trong hắc ám này, chiếu sáng toàn bộ thế gian.
Thần Cương nhìn y một cái, thản nhiên nói: "Nếu có một ngày, heo dê bị chúng ta xem như thức ăn thu hoạch được lực lượng, bắt đầu phản kháng, đồng thời trấn áp nhân loại, xua đuổi chúng ta đến địa phương hoang dã..."
"Như vậy ai là quang minh? Ai là hắc ám?"
Vương Huyền Cương sửng sốt, câu hỏi của Thần Cương thật sự rất cổ quái.
"Chuyện này không giống!"
"Đạo lý trên thế gian là không có tuyệt đối!" Thần Cương hờ hững nói, ánh mắt của y sâu xa, nhìn sông núi kéo dài, có một chút dừng lại, lời nói đột nhiên thay đổi: "Thiếu niên kia...là một dị số..."
"Vương Khung! ?" Trán của Vương Huyền Cương nhăn thành một chữ xuyên (


).
Hiện nay, cái tên này cơ hồ trở thành cấm kỵ tại Quang Minh Điện.
Sơ Vương Tế mưu đồ ba ngàn năm, bởi vì hắn mà cơ hồ thất bại trong gang tấc.
Ngoài ra, Sát Mạch Hàn, Diệp Thiên cũng đều bị hắn chém giết, mấu chốt nhất là, lần này, có ba vị cường giả cảnh giới Linh Lô tử vong.
Nếu như không phải Quang Minh Điện phong tỏa tin tức, thiên hạ nhất định sẽ chấn động.
"Hắn không chỉ mang đi Thiên Vương Chiếu Hỏa Tượng...còn lấy đi tín vật Thiên Khải Bảo Khố..."
"Cái gì?" Toàn thân lông tơ của Vương Huyền Cương dựng đứng, sắc mặt triệt để biến đổi.
Phải biết rằng, loại đồ vật này không giống với những bảo vật khác, vật này dính đến di sản của Lâm La Thiên, nếu như mất đi, Quang Minh Điện chỉ sợ rằng sẽ phát cuồng, và một cơn bão chưa từng có sẽ quét qua thiên hạ.
"Tên tiểu tử này xong đời rồi, hắn cho dù có lên trời hay chui xuống đất, cũng đều chỉ có cái chết chờ hắn." Vương Huyền Cương không nhịn được nói.
Cầm những vật khác còn dễ nói, tầm quan trọng của loại đồ vật này căn bản là không có cách nào tưởng tượng.
"Ta nghĩ rằng mệnh của thiếu niên này rất lớn!" Vào lúc này, Thần Cương đột nhiên cười.
Vương Huyền Cương sửng sốt, qua nhiều năm như vậy, y cơ hồ chưa từng nhìn thấy người hộ đạo mạnh nhất này cười lần nào.
"Ngươi có phải hay không là biết một chút gì đó? Sau lưng tên tiểu tử này đến cùng là người nào?" Vương Huyền Cương không nhịn được hỏi.
Ngày đó, vào một khắc cuối cùng Vương Khung rút đi, Kim Sơn Đạo Chủ xuất thủ ngăn cản, lại bị một đạo đao mang đáng sợ hoành thiên nhất trảm, trực tiếp xoá bỏ.
Thực lực kinh khủng như thế, Quang Minh Điện cho đến nay vẫn còn đang điều tra.
"Một vị cố hữu! Qua nhiều năm không gặp, thực lực của y đã càng trở nên không thể đo lường." Thần Cương cười nói.
Nói xong, y xoay đầu lại, nhìn về phía Vương Huyền Cương.
"Ta khuyên ngươi không nên nhúng tay, cứ để cho Quang Minh Điện tự mình đi thăm dò."
"Vì sao?" Vương Huyền Cương không nhịn được nói.
"Bởi vì cái giá phải trả...ngươi không thể chịu đựng được!" Thần Cương thản nhiên nói.
Vương Huyền Cương nghe thế, suy nghĩ một chút, chợt bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra thần sắc kinh nghi: "Chẳng lẽ sau lưng tên tiểu tử này...có một vị..."
"Thập Nhị Vương Tọa! ?"
Một ngày này, thiên hạ chấn động.
Quang Minh Học Cung ban bố chỉ lệnh, trong mấy ngày nữa liền sẽ thiết lập Phàm Môn tại bốn mươi chín thành trong thiên hạ, bất cứ ai 10 tuổi và chưa thức tỉnh Hỏa Chủng đều có thể đi vào tu hành, trong ba năm thức tỉnh Hỏa Chủng, liền có thể tiến vào Quang Minh Học Cung tiếp tục tu hành.
Ngay khi lệnh này được đưa ra, tất cả các phương đều rúng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận