Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 682

"Tỷ tỷ...ngươi...ngươi muốn giết ta..." Thiếu niên thất kinh, bên trong con ngươi chấn kinh hiện ra vẻ thống khổ.
Gào!
Dưới đêm trăng, tiếng kêu khủng bố càng lúc càng gần.
Thân ảnh kia nhào về phía thiếu niên.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ thân thể thiếu niên, y giơ cánh tay lên, nhìn máu tươi dính đầy hai tay, lại nhìn tỷ tỷ đổ vào trong ngực mình, lưỡi dao sắc bén xuyên qua thân thể.
Lúc này, trong mắt thiếu niên chỉ có chấn kinh.
"Quá nhỏ yếu...liền không thể...từ hôm nay trở đi...ngươi cần phải bạo hộ tốt...chính mình..."
Trong làn gió đêm, hương thơm thoang thoảng qua đi, biến mất trong vòng tay thiếu niên.
"A a a a..." Dưới đêm tối, thiếu niên ngửa đầu kêu khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
Một đêm này, y mất đi hết thảy, vận mệnh bị nguyền rủa kia phảng phất như vào thời khắc này mới chính thức thức tỉnh.
Nhiễm phải nguyền rủa của tông tộc và người thân, trên tế đàn, thanh đao màu đen kia chậm rãi khôi phục.
Ầm ầm! Quái vật giống như sương mù che khuất bầu trời, lao đến.
Ở phía trên đống thi thể, thiếu niên kia đột nhiên trở nên bất đồng, y chậm rãi rút ra thanh đao màu đen phủ bụi đã lâu kia, vẻn vẹn chỉ một trảm, thiên địa tịch diệt, nhật nguyệt vô quang, quái vật đầy trời biến thành tro bụi.
Vào lúc này, thần sắc của Vương Khung đại biến, rốt cuộc cũng cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
"Lão...lão bản! ?"
Trăng máu treo cao, đao quang đen ngòm như chồi non mới nhú đâm thủng bầu trời rộng lớn, nuốt chửng sông lớn trăm dặm.
Đối với thiếu niên đó, đêm này giống như một cơn ác mộng đầy những lời nguyền rủa.
Một đêm diệt tộc, những người thân yêu chết hết.
Niềm hy vọng, hạnh phúc một thời bị chôn vùi trong một đêm.
Máu chảy đầm đìa tràn vào lưỡi đao đen ngòm, tiếng đao vang vọng giữa thiên địa, giống như tiếng kêu từ địa ngục, gầm lên lời nguyền độc ác nhất.
Kể từ bây giờ, y sẽ sống mãi với thanh đao bị nguyền rủa này, với sự căm hận vì tộc nhân chết thảm, cùng với vận mệnh bị nguyền rủa.
Ầm ầm! Ngọn lửa bùng lên thôn phệ phiến tổ địa này, thi thể khắp nơi, tế đàn cổ lão, còn có vết tích của một thời sinh sống dần biến mất trong biển lửa.
Thiếu niên trẻ tuổi kia cầm thanh đao màu đen, bước ra ngoài.
Vào lúc này, khí chất trên người thiếu niên kia dần dần phát sinh biến hóa, huyết mạch của y, sinh mệnh của y, mọi thứ của y dường như dung nhập vào bên trong thanh đao màu đen, yêu dị kỳ quỷ, thần quỷ khó dò.
"Hắc Nhận! ?" Trong lòng Vương Khung giật mình, nhấc lên sóng lớn ngập trời.
"Chỉ sống cho chính mình..." Thiếu niên thì thào một cách chết lặng, nhìn núi non bao la, ánh mắt lóe lên sự hung lệ cùng với sát phạt.
Quang ảnh tiêu tán, thời gian lại trôi đi như dòng nước chảy một lần nữa.
Thiếu niên mang theo thanh đao màu đen, đi ra khỏi đại sơn, y ngày đêm khổ tu, lĩnh hội đao ý, cầu học thiên hạ.
Đạo thống Linh Sơn, Quang Minh Học Cung, sa mạc tuyết phía Bắc, tứ hải đại dương mênh mông…những địa phương này đều lưu lại dấu chân của thiếu niên kia.
Y cõng thanh đao màu đen, thỉnh thoảng biến mất trong học cung, lặng lẽ vô danh, nghiên cứu đạo pháp, hót lên một tiếng, kinh thiên động địa, tài năng che đậy tám ngàn đệ tử.
Thỉnh thoảng đi đến sa mạc tuyết phía Bắc, dùng đao phong phá vỡ hoàn cảnh tàn khốc, chém giết cùng yêu thú, so tài với cao thủ.
Hoặc là hành tẩu trong thiên hạ, băng núi, vượt sông, ngắm nhật nguyệt, thưởng giang hà, bắt chước tự nhiên.
Thiếu niên kia tham lam học hỏi thế mạnh của trăm nhà, dung hoà làm một, tích hợp tất cả những gì y thấy, học được và nhận ra vào thanh đao màu đen.
Dần dần, khí chất của y càng ngày càng trở nên khủng bố, vô số đao ý đáng sợ hội tụ trong cơ thể y, hóa thành sức mạnh khủng bố nhất ở phía trên thanh đao màu đen kia.
Vương Khung giống như một vị khán giả, cảm thụ được sự biến hóa của thanh "đao" này, đao ý vô tận tụ lại như dòng nước xối, khiến cho linh hồn của y như được gột rửa.
Sự biến đổi ẩn chứa trong năm tháng có ánh hưởng không thể tưởng tượng nổi đối với y, vượt qua bất kỳ thánh khí bảo điển nào trong thiên hạ!
Rốt cuộc, thời gian như nước chảy, thiếu niên ngày xưa cũng dần dần lớn, đến thời kì thanh niên.
Y vào giờ phút này ánh mắt sắc bén kiên định, phảng phất như một thanh đao, giấu sắc bén trong vỏ, lại có hung uy bất thế.
Một năm này, ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Y gặp được một thanh niên cũng đặc biệt không kém, trên lưng có một thanh đại kiếm, vô cùng hào phóng, khí thế ngang ngửa nhau.
"Yêu Đao..." Đối phương khẽ nói, như lâm đại địch.
Về phần y, cũng toát ra thần sắc ngưng trọng, ánh mắt rơi ở trên thanh đại kiếm kia.
"Rút kiếm ra đi!"
Không có lời thừa thãi, một trận đại chiến là không thể tránh được.
Đao phong màu đen lấp lánh ở phía dưới trường không, yêu dị kỳ quỷ.
Chỉ một thoáng, kiếm quang ngút trời, uy áp sông lớn ngàn dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận