Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 512

Trong khoảnh khắc, vô số ý niệm hiện lên trong đầu óc Hoàng Hùng Chi, y thậm chí còn bắt đầu hoài nghi hết thảy trước mắt có phải là ảo giác.
Có thể là tòa bí cảnh này tản ra lực lượng kỳ dị, nhiễu loạn thần thức cuả y.
"Các ngươi cảm thấy rất buồn cười đúng không?" Vương Khung quay đầu, nhìn về phía những đệ tử Quang Minh Học Cung đang giễu cợt kia.
Vào lúc này, ánh mắt hắn triệt để biến đổi, sự bình thản nguyên bản tiêu thất không thấy, mà là trở nên sắc bén như chim ưng, phảng phất như hung thú.
"Ngươi cũng đi xuống đi!"
Đột nhiên, Vương Khung động, thân hình của hắn giống như một ngọn núi nhỏ đụng đến, cương phong cuốn lên trực tiếp đánh bay Hoàng Hùng Chi, cùng lúc đó, bàn tay lớn rơi xuống, giống như núi lớn ập xuống.
Vương Khung trực tiếp bắt lấy đầu vai của một vị đệ tử, lắc nhẹ rồi ném y xuống dưới vách núi.
"A a a..."
Tiếng hét thảm kinh động núi rừng, càng ngày càng xa dần đối với đám người, thẳng đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Biến cố nảy sinh, tất cả những chuyện này đều phát sinh quá đột ngột.
Ai cũng không ngờ được, con dê đợi làm thịt này lại đột nhiên bạo khởi, một lời không hợp liền ra tay giết người, bên trong mười bước, sinh tử tương cách.
Thủ đoạn như vậy phảng phất như lôi đình, dạng sát ý này giống như sát thủ cổ lão, huyết khí dũng mãnh, sát phạt nhất niệm.
"Ngươi...ngươi đến cùng là người nào?" Hoàng Hùng Chi nghiêm nghị quát, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chặp Vương Khung, phảng phất như không biết hắn.
Nam nhân trước mắt này dường như rốt cuộc đã không còn là dư nghiệt Xích Long Thành đi lạc trong núi, bị y coi là tế phẩm.
Loại hung ác kia tuyệt đối là ở trong vô số lần chém giết mới có thể ma luyện ra.
Loại cừu non nhìn như ôn hoà này, kì thực là sói dữ khoác một miếng da.
"Ta không phải đã nói rồi hay sao? Ta là đệ tử Xích Long Thành..."
Vương Khung cất bước đi tới, lộ ra ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với đám cao thủ này, hắn không có một chút dao động nào.
"Giết!" Một vị đệ tử đột nhiên bạo khởi, gã bỗng nhiên há mồm, chất lỏng màu vàng dâng lên mà ra, mang theo tính ăn mòn mãnh liệt.
Chất lỏng màu vàng phun ra rơi trên mặt đất, lập tức bốc lên trận trận khói xanh, liền ngay cả đá xanh cứng rắn cũng đều bị ăn mòn.
Vương Khung im lặng, lắc mình một cái, xuất hiện ở trước người vị đệ tử kia, nhục thân của hắn chấn động, huyết khí thao thiên, trực tiếp đánh bay chất lỏng màu vàng, cùng lúc đó, bàn tay lớn dò ra, bịt miệng của vị đệ tử kia.
Vị đệ tử kia bỗng nhiên giãy dụa, lại giống như là gà con căn bản không thể tránh thoát trói buộc của Vương Khung.
Sau một khắc, ruột gan của gã bị thủng và dạ dày của gã thối rữa, khói xanh gay mũi bốc lên, lộ ra mùi máu thịt hư thối.
"Năng lực buồn cười." Vương Khung hờ hững nói, ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt, đôi mắt rung động, lộ ra kinh nghi cùng với sợ hãi thật sâu.
Sự cường đại của nam nhân trước mắt này ngược lại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là hắn giết người trong chớp mắt, tâm tình vậy mà không có một tơ một hào chập chờn, giống như mổ heo làm thịt dê.
Dạng tâm tính này, coi như là đệ tử tinh anh Quang Minh Học Cung cũng đều không thể có, trừ phi là đã thân kinh bách chiến, giết địch vô số, trải qua qua sinh tử cùng với kiếp số chân chính.
"Hắn...giả heo ăn thịt hổ! ?" Thiếu nữ áo đen nhìn đến sững sờ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nàng còn tưởng rằng đây là một con gà con mới ra đời, không biết thế gian hiểm ác, trở thành thịt cá trên thớt, tùy ý bị xâu xé.
Nhưng mà, vào giờ phút này, thiếu nữ áo đen mới phát hiện ra, nam nhân nhìn như vô hại này trên thực tế lại thâm tàng hung hiểm, nội liễm phong mang.
Địch nhân như vậy mới thật sự đáng sợ.
"Kỳ quái! Hắn hẳn không phải là người của Hắc Ám Giáo Hội chúng ta, rốt cuộc là ai? Lại dám có lá gan lớn như vậy, chém giết đệ tử Quang Minh Học Cung như giết chó?"
Thiếu nữ áo đen nhìn chằm chằm Vương Khung, sinh ra hiếu kì.
Lúc này, bên vách núi, bầu không khí phát sinh biến hóa vi diệu.
Nụ cười trên mặt những đệ tử Quang Minh Học Cung kia đã sớm tan thành mây khói, thần sắc ngưng trọng, như lâm đại địch.
Bọn hắn trong lúc vô tình, đã mang một con quái thú đi theo bên cạnh.
"Tại sao lại không nói chuyện rồi? Mới vừa rồi ở trên đường, có phải ngươi nói toàn bộ đệ tử Xích Long Thành đáng chết?"
Vương Khung lạnh lùng, khóa chặt một vị đệ tử ở bên trong.
Trong mắt vị đệ tử kia lóe lên một vệt hung ác, đao quang bắn tung toé, giống như nước hồ hắt vẫy, bao phủ đầu hắn.
Ông! Cánh tay của Vương Khung lắc một cái, phảng phất như một thanh thương, chỉ dựa vào thân thể máu thịt, liền chấn vỡ đao quang đầy trời kia, cánh tay đâm thẳng vào, bắt cổ lấy vị đệ tử kia, xách y lên giống như gà con.
"Dạng mặt hàng như ngươi mà muốn chém hết đệ tử Xích Long Thành? Thứ không biết chết sống." Vương Khung lạnh lùng quát.
"Không! Đừng có giết ta...ta là...Đường Vương Thành..." Hai mắt vị đệ tử kia sung huyết, hai chân ra sức giãy dụa bên trong không trung, hét lớn.
"Đường Vương Thành..." Vương Khung khẽ nói.
Vị đệ tử kia thấy thế, trong nội tâm sinh ra một tia chờ mong, không có người nào có thể bỏ qua uy danh của tám đại Vương Thành trong thiên hạ.
Hưu...
Nhưng mà, sau một khắc, cánh tay của Vương Khung lắc một cái, trực tiếp ném y vào phía dưới vách núi.
"Huyết mạch Đường Vương Thành cũng không phải là chưa từng giết qua." Vương Khung thờ ơ nói.
Tuyệt thế thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Đường Vương Thành lúc trước, Đường Môn Đại Thiếu cũng đều chết ở trong tay hắn, huống chi là dạng rác rến này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận