Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 226

Đường Môn Đại Thiếu ở bề ngoài thoạt nhìn lại là mây trôi nước chảy, trên mặt ngậm một nụ cười ấm áp.
Ngồi ngay ngắn trên tử kim liên, bát phương thổi bất động.
Khí chất như vậy, ít có trong cùng thế hệ.
Ánh mắt của Vương Khung ngưng trọng, người ở trước mặt này cũng không phải là cao thủ bình thường, cho dù khiêu chiến Quang Minh Bảng, áp chế tu vi đến cảnh giới Hỏa Chủng tầng chín, vẫn y như cũ chiếm cứ hạng thứ 3, lại càng không cần phải nói, thực lực chân chính của y là một vị cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên hàng thật giá thật.
"Không có bất kỳ bối cảnh thế lực nào, liền có thể bước vào 5 hạng đầu Quang Minh Bảng, thiên phú của ngươi quả thật rất đáng sợ." Đường Môn Đại Thiếu khẽ cười nói.
Vương Khung nhíu mày: "Làm sao ngươi biết được?"
Đường Môn Đại Thiếu nhìn hắn từ trên xuống dưới, chợt cười nói: "Nếu như ngươi xuất thân từ đại tộc, bằng vào dạng thiên phú và tư chất này, tuyệt đối sẽ không thể bị kẹt tại cảnh giới Hỏa Chủng. Mặt khác, cũng sẽ không có khả năng nghĩ ra loại phương pháp lợi dụng công hội vơ vét tiền tài này."
Có được dạng thiên phú giống như Vương Khung, nếu như là ở trong đại tộc, thậm chí ở trong vương tộc, tuyệt đối sẽ được bồi dưỡng như đệ tử hạch tâm nhất, bất kỳ tài nguyên, chiến kỹ, công pháp gì cũng đều sẽ không thiếu, dựa theo đạo lý, hẳn là đã sớm bước vào cảnh giới Bổ Nguyên.
Trọng yếu nhất là, đệ tử đại tộc, tiếp nhận là giáo dục ưu việt, đại bộ phận đều coi con đường tu hành là chí cao, bọn hắn coi trọng vinh dự cùng với tín ngưỡng, sẽ tuyệt đối không có khả năng lợi dụng công hội để vơ vét tiền tài.
Bọn hắn chẳng những khinh thường, mà cũng sẽ không nghĩ ra.
"Làm sao ngươi biết ta chính là Đồ Phu?" Vương Khung trầm giọng nói.
Hắn đã ẩn tàng thân phận, tại Thiên Võng, bất kỳ người nào cũng đều không có quyền hạn tra xét thông tin của hắn, cũng sẽ không có người biết hội trưởng Đồ Thần Công Hội chính là Đồ Phu chân chính.
"Nhận thức của ngươi đối với Thiên Võng còn rất nông cạn, có một số việc ngươi cảm thấy không làm được, nhưng đối với ta mà nói, lại là dễ như trở bàn tay." Đường Môn Đại Thiếu thản nhiên nói.
Vương Khung nhíu mày, hắn không quá ưa thích người khác trang bức ở trước mặt mình.
Đặc biệt là loại người tự cho là đúng, cảm thấy có thể nắm giữ mọi thứ của người khác này.
Loại hành vi này ở trong mắt hắn, được tính là khiêu khích.
Phản ứng của Vương Khung rơi ở trong mắt Đường Môn Đại Thiếu, nụ cười trên mặt Đường Môn Đại Thiếu càng đậm, không có một chút không vui nào.
Đối với y mà nói, dạng thiên tài giống như Vương Khung có một chút ngạo khí là rất bình thường, chính vì vậy, thu phục được mới có cảm giác thỏa mãn cùng với cảm giác chinh phục.
"Thiên phú của ngươi thì không cần phải nói, cũng có một chút thủ đoạn cùng với tâm cơ, hãy quy thuận ta đi!" Đường Môn Đại Thiếu nói ngay vào điểm chính.
Dùng thân phận địa vị của y ở trong hiện thực, thiên tài bình thường liền ngay cả cho tư cách xách giày cho y cũng đều không có.
Nhưng mà Đồ Phu không giống, hắn hoành không xuất thế, như một con ngựa ô xâm nhập vào tầm mắt mọi người.
Nhảy vọt vào 5 hạng đầu Quang Minh Bảng, chiến tích như này đủ để thấy thiên phú của hắn cao cỡ nào, có thể che đậy quần hùng.
Đặc biệt là Đồ Thần Công Hội hắn sáng lập ra, nhấc lên phong trào, đùa bỡn nhân tâm, loại thủ đoạn này khiến cho y cũng vô cùng tán thưởng.
Nhân vật như vậy nếu được lên sân khấu chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Cho nên, Đường Môn Đại Thiếu mới không tiếc tự mình hiện thân, muốn mời chào Vương Khung làm bộ hạ.
"Dùng tư chất của ngươi, đủ trở thành phụ tá đắc lực của ta." Đường Môn Đại Thiếu nói một lần nữa.
"Ngươi bị tàn tật à?" Vương Khung thờ ơ hỏi.
"..."
Sắc mặt của Đường Môn Đại Thiếu lạnh dần: "Trò đùa này không vui."
"Trò đùa của ngươi cũng không vui chút nào." Ánh mắt của Vương Khung khẽ nhướng lên: "Ta không có nửa điểm hứng thú đối với làm thủ hạ của người khác, ngươi đã tìm nhầm người."
Nói dứt lời, Vương Khung liền đứng dậy muốn đi.
Từ một khắc Đường Môn Đại Thiếu xuất hiện kia trở đi, đối phương liền không có đối xử ngang hàng với hắn.
Loại tư thái kia, thủy chung mang theo cao cao tại thượng, nắm giữ hết thảy cảm giác ưu việt cùng với cảm giác thong dong.
Loại hào quang này luôn bao quanh trái phải.
Nếu như không phải cố kỵ thực lực của đối phương, Vương Khung đã sớm móc Đại Uy Thiên Long Pháo ra.
"Xem ra ngươi căn bản không biết rõ thân phận trong hiện thực của ta, đây chính là cơ duyên của ngươi." Đường Môn Đại Thiếu nói một lần nữa.
"Xem ra ngươi cũng không biết thân phận trong hiện thực của ta." Vương Khung cười lạnh.
Thân phận trong hiện thực của hắn chính là rất là khó giải quyết, Từ Kinh Hoàng nhìn hắn là cái đinh trong mắt, hắn nhìn Diệp Thiên là tử địch phải giết.
Về phần sau lưng Vương Khung thì có những đại nhân vật như Lý Thuần Phong, Kỷ Nguyên Thần, Phí lão.
Thân ở trung tâm vòng xoáy như hắn, nếu như người bình thường biết rõ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mời chào, điều này tương đương với dẫn lửa thiêu thân, đứng ở phía đối lập với Diệp Thiên - đại sư huynh Quang Minh Học Cung.
Hiển nhiên, vị Đường Môn Đại Thiếu này còn chưa có đạt đến tình trạng thủ đoạn thông thiên.
Vương Khung cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi về hướng cửa lầu.
"Đồ Phu, ta cho ngươi ba ngày thời gian để cân nhắc, ba ngày sau, nếu như ngươi cự tuyệt, ta sẽ cho ngươi biết thủ đoạn của ta." Đường Môn Đại Thiếu cũng không ngăn trở, nói thẳng.
Không chờ y nói xong, Vương Khung liền trực tiếp rời khỏi Thiên Võng.
"Thật đúng là một con ngựa hoang." Đường Môn Đại Thiếu liếc nhìn, cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận